Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa đầu mùa

2020-04-04 01:27

Tác giả: Mộc Dương


blogradio.vn - Mưa đã tạnh hẳn, chỉ còn lại chút dư âm của khí trời. Vũng nước ngoài kia cũng đã cạn, chỉ còn tôi ngồi đây một mình bên tách cà phê nguội lạnh.

***

Tôi thức dậy khi trời vẫn đang mưa nặng hạt. Cũng không biết mưa từ khi nào? Đã mưa bao lâu rồi? Nhưng cái lạnh thì vẫn còn ở đây khiến cơ thể tôi run nhẹ. Đây là cơn mưa đầu mùa, cũng là cơn mưa của tiết thanh minh. Trời xám xịt, và những tiếng sét đánh thì không ngừng vang lên.

Tôi pha một tách cà phê và ngồi cạnh cửa. Đã rất lâu rồi mới được ngắm nhìn những hạt mưa rơi, nhưng sao thấy tâm hồn mình lại buồn đến thế. Phải chăng, tôi buồn cho mưa đến vội vã quá, khiến người ta chưa kịp cảm nhận mà lại hối hả trốn tránh. Phải chăng, tôi buồn cho nắng sớm chưa kịp ấm đã phải nhường lại cho mây đen kéo về? Hay, tôi buồn cho chính mình, buồn cho cuộc đời như những hạt mưa ấy.

mua-buon-1

Từng hạt, từng hạt rơi xuống thềm, đọng lại thành vũng lớn, rồi thành dòng nước trôi dạt không rõ nơi nao. Cũng như tôi vậy, thật mông lung giữa cuộc đời này. Giữa biển người tấp nập ở phố thị, tôi chưa biết đi về đâu, chưa biết phải làm gì, mà tương lai thì xa xôi quá. Có những khi nhìn vào bầu trời lúc màn khuya buông xuống, cảm thấy cuộc đời mình cũng như màn đêm này vậy. Tăm tối như thế. Nhưng kìa, những vì sao ấy, chính là những ước mơ mà ta muốn. Tiến về phía trước, sẽ tiến đến được những vì sao, đúng không?

Và rồi, bây giờ. Mưa vẫn không ngừng rơi, cái lạnh xiết vào tận tâm can của một tâm hồn non trẻ. Tôi chợt nhận ra, mình yếu đuối quá, mình trẻ con quá. Bao nhiêu giông gió thế thôi mà lại tự mình không thể vượt qua hay sao. Rồi tôi muốn ôm cái lạnh ấy, muốn ôm những giọt mưa sa vào lòng, muốn ôm hết mưa gió ấy, để lòng tôi thêm lạnh hơn, thêm sương gió, thêm cứng rắn hơn. Để tôi có thể không màng đời bão giông mà tiến vào giông bão..

Bạn biết không, ở tuổi chưa tròn đôi mươi này, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ việc học hành vô cùng quan trọng, tại sao phải nghĩ ngợi nhiều cơ chứ. Vốn dĩ đúng như thế, tôi chỉ cần chăm chỉ học hành, chăm chỉ vượt qua thi cử. Phải, và tôi vừa mười tám, đối mặt với kì thi quan trọng nhất đời người, chứ không cần phải nghĩ suy về mưu cầu tiền lương hay đời sống vất chất. Nhưng đâu ai biết rằng, không chỉ áp lực thi cử, mà bản thân tôi còn chịu áp lực từ gia đình. Tôi nghĩ, sẽ có những bạn học giống như tôi.

mua-buon-3

Gia đình không phải là động lực, mà lại là áp lực kéo tôi đi xuống. Thật sự tôi không muốn trách móc, nhưng sự thật, có lẽ do tuổi trẻ non dại, chưa trải chuyện đời như tôi, thì đây lại là những vết đâm đau đớn nhất. Có những khi, chỉ vì những chuyện không đâu, lại khiến không khí trong nhà trở nên nặng nề, thì ai có thể vui vẻ được. Có khi, họ bởi vì muốn buông bỏ tất cả lại đem tương lai của tôi ra đánh đổ, đem tất cả cố gắng của tôi đem hất xuống biển sâu chỉ bằng một câu nói: "Đừng học nữa, không có tiền đâu mà học Đại học, thi tốt nghiệp rồi nghỉ." Vậy, trước giờ công sức của tôi thì sao? Vậy, lúc trước nói tôi cố gắng hết sức để làm gì?

Tôi không biết nữa, nhưng rất nhiều lần tôi đã thầm ước, tôi không sinh ra ở căn nhà này thì có phải dễ thở hơn không. Tôi không muốn bản thân suy nghĩ quá tiêu cực như vậy, vì suy cho cùng, gia đình vẫn là ngôi nhà tuyệt vời nhất để về. Nhưng bản thân lại không ngừng nghĩ ngợi theo hướng ấy, nó như một cơn nghiện và khó thoát ra. Tệ thật. Tôi tự nhận mình là một người rất tích cực, nhưng mỗi khi nhớ về những cảnh ấy thì tôi chẳng còn có thể vui vẻ được nữa. Đôi khi tôi bật khóc chỉ vì những lời nói ấy, đôi khi còn buồn cả ngày chỉ vì chẳng tìm được cho mình hướng đi.

mua-buon-2

Mưa đã tạnh hẳn, chỉ còn lại chút dư âm của khí trời. Vũng nước ngoài kia cũng đã cạn, chỉ còn tôi ngồi đây một mình bên tách cà phê nguội lạnh. Nghĩ đến bản thân không thể trùng bước, cho dù thế nào cũng phải cố gắng để có một tương lai thật tốt. Thì tôi lại vui vẻ hơn, nhiệt huyết hơn.

Tôi yêu viết lách, tôi có thể lấy đam mê làm nghề. Tôi thích tự do, thì cứ làm các công việc khác nhau ở nhiều nơi trên đất nước Việt Nam này, nếu được thì sẽ ở toàn thế giới. Giống như những tác giả mà tôi hâm mộ, tôi có thể rong ruổi ở khắp nơi. Bốn bể là nhà. Vất vả một chút nhưng đổi lại là sự bình yên của bản thân, thế cũng tốt. Hoặc tôi cố gắng thêm một chút, đậu vào một ngôi trường không cần học phí hoặc có học bổng chẳng hạn, tuy hơi mơ hồ một chút, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn so với bây giờ.

Không còn mưa nữa, trời cũng không còn tối tăm như lúc nãy, mà giờ đã trở nên tươi sáng hơn, mây trắng trời xanh, xinh đẹp. Tôi vẫn rất tâm đắc câu nói: "Sau cơn mưa trời lại sáng." Khó khăn chỉ là nhất thời, nỗ lực thêm một chút thì hạnh phúc một đời. Đúng không?

© Mộc Dương – blogradio.vn

Xem thêm: Ngày mình buồn nhất là ngày trời đổ mưa

Mộc Dương

Do or end.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

back to top