Một ngày, anh đi mất
2025-08-30 18:25
Tác giả:
Thảo Trần
blogradio.vn - Tang lễ diễn ra đầy long trọng, tiễn đưa người tôi thương về nơi an nghỉ. Tôi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn mãi vào tấm hình người quân nhân nghiêm nghị, những phần dịu dàng còn lại đều dành hết cho tôi. Anh đi rồi, cuộc đời nhẫn tâm giằng xé, tôi biết tìm lấy sự dịu dàng ấy ở nơi đâu?
***
Tôi choàng tỉnh giấc giữa đêm, trong tay là chiếc áo phông từ lâu đã chẳng còn chút hơi ấm, hương thơm theo ấy cùng người hòa vào hư không. Bụng réo lên không ngớt vì cả ngày tôi chẳng ăn gì, không phải là không muốn ăn, mà chẳng còn chút tâm trạng nào để nuốt khi cơn đau cứ đeo bám giày xéo con tim nhỏ nhắn đến đáng thương.
Đã 7 ngày kể từ khi anh đi, mang theo những lời hứa vụn vặt mà cả hai cùng nhau cố gắng thực hiện. Chẳng thà là anh rời xa tôi, chấm dứt một cách nhanh chóng đoạn tình còn đang dang dở chưa đi đến hồi kết, để tôi đơn phương đau buồn, để đau khổ giằng xé nát tan cả cơ thể, để tôi có thể thấy anh, để tôi biết rằng anh vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng số phận chẳng khi nào dịu dàng với chúng tôi. Nó lấy anh đi như một cú tát thẳng mặt cho tình yêu chưa kịp đơm hoa kết trái. Anh ra đi khi vừa tròn 25 tuổi, trước ngày cưới 1 tháng, và ra đi trước mắt tôi. Đêm ấy thật kinh hoàng khiến tôi không thể quên, đến nỗi chúng len lỏi vào từng sớ thịt tim gan, xuyên vào cả những cơn mộng làm tôi chẳng dám chợp mắt.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh người con trai nằm trên đường thoi thóp với lấy sự sống trong vô vọng. 12 giờ đêm tiếng cấp cứu vang vọng cả con đường Thống Nhất. Anh được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt, tôi chắp tay xin ông trời hãy phù hộ cho anh, thương tình mà để nhân duyên này chớ đứt đoạn. Chẳng biết đêm ấy tôi đã đau đớn đến nhường nào, ngỡ như con tim đã vỡ ra, hai tay siết chặt liên tục van nài thảm thương. Đồng đội anh đến, ai nấy đều đau đớn đến nỗi bật khóc. Có bàn tay đặt lên vai tôi, khiến tôi giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt của cậu ấy cũng đã ửng đỏ như tôi, “Chị dâu, anh ấy rồi sẽ ổn thôi,”.

Thế rồi vài giờ trôi qua, chẳng có phép màu nào đến, chỉ toàn sự thật đau lòng. Anh đã rời xa tôi. Bác sĩ nói do lực tông quá mạnh, nội tạng đã vỡ hết, không thể cứu chữa. Đêm ấy một tay tôi ký giấy nhận xác. Có lẽ đau đớn tràn ngập khiến cảm xúc tê dại, đôi mắt tôi trở nên vô hồn lạc lối. Đồng đội nói anh ấy phụ trách đội tóm sống đường dây ma túy nhưng lại để xổng mất hai tên, có lẽ hắn quay lại trả thù. Tôi nên mừng vì anh đã cống hiến cho đất nước, hay nên oán trách đáng lẽ không để anh tham gia vào vụ án nặng nề đến thế? Cuộc đời vẫn luôn nhẫn tâm như thế sao? Anh mồ côi từ bé, ba mẹ mất vì tai nạn lao động. Vì thế gia đình tôi thương anh lắm, thương thay phần người đã mất. Bây giờ anh vì nước vì dân mà để lại tôi một mình giữa nơi tăm tối này.
“Về thôi, em đưa anh về nhà.”
Tang lễ diễn ra đầy long trọng, tiễn đưa người tôi thương về nơi an nghỉ. Tôi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn mãi vào tấm hình người quân nhân nghiêm nghị, những phần dịu dàng còn lại đều dành hết cho tôi. Anh đi rồi, cuộc đời nhẫn tâm giằng xé, tôi biết tìm lấy sự dịu dàng ấy ở nơi đâu?
Người người đều nói mong tôi sẽ không quá đau lòng. Nhưng mãi mãi người chẳng thể biết được, ngay ngày hôm ấy, hồn tôi cũng đã hòa vào hư không, trái tim tan nát khi chứng kiến người tôi thương nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Xác ở lại, nhưng chẳng thể sống nổi một cuộc đời yên bình.
Ngày hỏa táng diễn ra mau chóng rồi kết thúc, tôi cũng chẳng thể ở đấy lâu hơn, tim tôi đau như cắt khi nhìn anh ra đi. Đột nhiên tôi muốn ôm anh, tôi nhớ cảm giác được nằm trong vòng tay anh đến lạ, được nghe anh nói câu “Anh yêu em”, được anh dỗ dành mặc dù hôm đấy anh cũng rất mệt mỏi. Thế nhưng bây giờ nơi tôi có thể gặp anh chỉ có thể là trong mơ. Dẫu vậy tôi vẫn muốn gặp anh, để được nói lời yêu thương một lần nữa, để nhìn ngắm trọn vẹn người tôi thương thêm một lần nữa, rồi sẽ để anh đi mà không mong cầu.
Thế nhưng gặp anh trong mơ lại trở nên khó khăn đến lạ, tôi chợp mắt rồi lại phải giật mình khi hình ảnh người con trai ấy nằm thoi thóp dưới nền đường lạnh lẽo cứ mãi xuất hiện trong những giấc mơ đầy đau lòng. Tôi cứ ngỡ bản thân trở về cái ngày hôm ấy, nỗi đau giằng xé cả thể xác lẫn tâm hồn một lần nữa giày vò cả trí óc. Nhưng tay chân tôi cứng đờ bất động, dù muốn cũng chẳng thể di chuyển, cứ thế tôi đứng chứng kiến anh dần được người ta đưa đến bệnh viện. Choàng tỉnh từ trong mộng, hai tay tôi ôm lấy chiếc áo khoác còn vương vấn mùi anh, nước mắt tuôn trào ướt cả gối ngủ. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, vậy là tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng hề hay biết.
Người ta vẫn thường nói: “Phải sống, sống thay cả phần người đã khuất.” Nhưng mãi họ chẳng hiểu được, anh chính là lẽ sống của tôi. Mất anh, tôi mất đi một phần nguồn sống, chỉ biết dựa vào kỷ niệm mà gắng gượng cho qua ngày. Tôi không chọn buông bỏ, không quên đi. Bởi người ta chỉ thật sự chết khi bị lãng quên. Thế nên tôi chọn sống với nó, dẫu cho đau đớn như hàng trăm vết dao cứa vào, nhưng nếu tôi chọn buông bỏ, sẽ chẳng còn ai nhớ đến anh nữa, sẽ chẳng còn một ai…
“Anh à, em nhớ anh…”
Dẫu ngoài kia trời quang mây tạnh, trong em vẫn là một mùa tang tóc chưa chịu đi qua.
© Thảo Trần - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đợi Đến Ngày Trái Tim Mở Lối | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.






