Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một ngày, anh đi mất

2025-08-30 18:25

Tác giả: Thảo Trần


blogradio.vn - Tang lễ diễn ra đầy long trọng, tiễn đưa người tôi thương về nơi an nghỉ. Tôi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn mãi vào tấm hình người quân nhân nghiêm nghị, những phần dịu dàng còn lại đều dành hết cho tôi. Anh đi rồi, cuộc đời nhẫn tâm giằng xé, tôi biết tìm lấy sự dịu dàng ấy ở nơi đâu?

***

Tôi choàng tỉnh giấc giữa đêm, trong tay là chiếc áo phông từ lâu đã chẳng còn chút hơi ấm, hương thơm theo ấy cùng người hòa vào hư không. Bụng réo lên không ngớt vì cả ngày tôi chẳng ăn gì, không phải là không muốn ăn, mà chẳng còn chút tâm trạng nào để nuốt khi cơn đau cứ đeo bám giày xéo con tim nhỏ nhắn đến đáng thương.

Đã 7 ngày kể từ khi anh đi, mang theo những lời hứa vụn vặt mà cả hai cùng nhau cố gắng thực hiện. Chẳng thà là anh rời xa tôi, chấm dứt một cách nhanh chóng đoạn tình còn đang dang dở chưa đi đến hồi kết, để tôi đơn phương đau buồn, để đau khổ giằng xé nát tan cả cơ thể, để tôi có thể thấy anh, để tôi biết rằng anh vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng số phận chẳng khi nào dịu dàng với chúng tôi. Nó lấy anh đi như một cú tát thẳng mặt cho tình yêu chưa kịp đơm hoa kết trái. Anh ra đi khi vừa tròn 25 tuổi, trước ngày cưới 1 tháng, và ra đi trước mắt tôi. Đêm ấy thật kinh hoàng khiến tôi không thể quên, đến nỗi chúng len lỏi vào từng sớ thịt tim gan, xuyên vào cả những cơn mộng làm tôi chẳng dám chợp mắt.

Tôi vẫn nhớ hình ảnh người con trai nằm trên đường thoi thóp với lấy sự sống trong vô vọng. 12 giờ đêm tiếng cấp cứu vang vọng cả con đường Thống Nhất. Anh được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt, tôi chắp tay xin ông trời hãy phù hộ cho anh, thương tình mà để nhân duyên này chớ đứt đoạn. Chẳng biết đêm ấy tôi đã đau đớn đến nhường nào, ngỡ như con tim đã vỡ ra, hai tay siết chặt liên tục van nài thảm thương. Đồng đội anh đến, ai nấy đều đau đớn đến nỗi bật khóc. Có bàn tay đặt lên vai tôi, khiến tôi giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt của cậu ấy cũng đã ửng đỏ như tôi, “Chị dâu, anh ấy rồi sẽ ổn thôi,”.

Thế rồi vài giờ trôi qua, chẳng có phép màu nào đến, chỉ toàn sự thật đau lòng. Anh đã rời xa tôi. Bác sĩ nói do lực tông quá mạnh, nội tạng đã vỡ hết, không thể cứu chữa. Đêm ấy một tay tôi ký giấy nhận xác. Có lẽ đau đớn tràn ngập khiến cảm xúc tê dại, đôi mắt tôi trở nên vô hồn lạc lối. Đồng đội nói anh ấy phụ trách đội tóm sống đường dây ma túy nhưng lại để xổng mất hai tên, có lẽ hắn quay lại trả thù. Tôi nên mừng vì anh đã cống hiến cho đất nước, hay nên oán trách đáng lẽ không để anh tham gia vào vụ án nặng nề đến thế? Cuộc đời vẫn luôn nhẫn tâm như thế sao? Anh mồ côi từ bé, ba mẹ mất vì tai nạn lao động. Vì thế gia đình tôi thương anh lắm, thương thay phần người đã mất. Bây giờ anh vì nước vì dân mà để lại tôi một mình giữa nơi tăm tối này.

“Về thôi, em đưa anh về nhà.”

Tang lễ diễn ra đầy long trọng, tiễn đưa người tôi thương về nơi an nghỉ. Tôi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn mãi vào tấm hình người quân nhân nghiêm nghị, những phần dịu dàng còn lại đều dành hết cho tôi. Anh đi rồi, cuộc đời nhẫn tâm giằng xé, tôi biết tìm lấy sự dịu dàng ấy ở nơi đâu?

Người người đều nói mong tôi sẽ không quá đau lòng. Nhưng mãi mãi người chẳng thể biết được, ngay ngày hôm ấy, hồn tôi cũng đã hòa vào hư không, trái tim tan nát khi chứng kiến người tôi thương nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Xác ở lại, nhưng chẳng thể sống nổi một cuộc đời yên bình.

Ngày hỏa táng diễn ra mau chóng rồi kết thúc, tôi cũng chẳng thể ở đấy lâu hơn, tim tôi đau như cắt khi nhìn anh ra đi. Đột nhiên tôi muốn ôm anh, tôi nhớ cảm giác được nằm trong vòng tay anh đến lạ, được nghe anh nói câu “Anh yêu em”, được anh dỗ dành mặc dù hôm đấy anh cũng rất mệt mỏi. Thế nhưng bây giờ nơi tôi có thể gặp anh chỉ có thể là trong mơ. Dẫu vậy tôi vẫn muốn gặp anh, để được nói lời yêu thương một lần nữa, để nhìn ngắm trọn vẹn người tôi thương thêm một lần nữa, rồi sẽ để anh đi mà không mong cầu.

Thế nhưng gặp anh trong mơ lại trở nên khó khăn đến lạ, tôi chợp mắt rồi lại phải giật mình khi hình ảnh người con trai ấy nằm thoi thóp dưới nền đường lạnh lẽo cứ mãi xuất hiện trong những giấc mơ đầy đau lòng. Tôi cứ ngỡ bản thân trở về cái ngày hôm ấy, nỗi đau giằng xé cả thể xác lẫn tâm hồn một lần nữa giày vò cả trí óc. Nhưng tay chân tôi cứng đờ bất động, dù muốn cũng chẳng thể di chuyển, cứ thế tôi đứng chứng kiến anh dần được người ta đưa đến bệnh viện. Choàng tỉnh từ trong mộng, hai tay tôi ôm lấy chiếc áo khoác còn vương vấn mùi anh, nước mắt tuôn trào ướt cả gối ngủ. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm, vậy là tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng hề hay biết.

Người ta vẫn thường nói: “Phải sống, sống thay cả phần người đã khuất.” Nhưng mãi họ chẳng hiểu được, anh chính là lẽ sống của tôi. Mất anh, tôi mất đi một phần nguồn sống, chỉ biết dựa vào kỷ niệm mà gắng gượng cho qua ngày. Tôi không chọn buông bỏ, không quên đi. Bởi người ta chỉ thật sự chết khi bị lãng quên. Thế nên tôi chọn sống với nó, dẫu cho đau đớn như hàng trăm vết dao cứa vào, nhưng nếu tôi chọn buông bỏ, sẽ chẳng còn ai nhớ đến anh nữa, sẽ chẳng còn một ai…

“Anh à, em nhớ anh…”

Dẫu ngoài kia trời quang mây tạnh, trong em vẫn là một mùa tang tóc chưa chịu đi qua.

© Thảo Trần - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đợi Đến Ngày Trái Tim Mở Lối | Radio Tình Yêu

Thảo Trần

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top