Một giấc mơ xa hoa, một cuộc đời lầm lỡ
2023-11-25 05:25
Tác giả:
Tuyết Minh
blogradio.vn - Những vần thơ, những câu văn đẹp giống như những miếng băng dính cá nhân chấp vá lại những nỗi đau nỗi dằn vặt đã xé lòng những kẻ mộng mơ. Rồi một khi đối diện với sự thật tàn nhẫn, nó rồi sẽ rỉ máu nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa vì ta đã dần chấp nhận vết thương ấy xem nó như là điều hiển nhiên mà ta phải có.
***
“Ai làm cho gió lên giời,
Cho mưa xuống đất, cho người biệt ly;
Ai làm cho Nam, Bắc phân kỳ,
Cho hai hàng lệ đầm đìa tấm thân…”
Kết thúc tác phẩm “Đời thừa” của nhà văn Nam Cao - một người nghệ sĩ tận tụy đã khiến cuộc đời hiện hình bằng giấy trắng mực đen, dường như có hàng ngàn kim châm đâm sâu vào tận tâm can của mình. Nó không đau một cách đột ngột mà dần dần siết chặt lấy hơi thở đến khi ta phải thở hắt một hơi thì nỗi đau ấy vẫn còn đau đáu trong cơ thể. Một cuộc đời cứ thế quẩn quanh, cùng cực và không lối thoát. Liệu còn con đường nào cho họ không hay chính ta mới là người đang mắc kẹt lại.
Truyện kể về nhân vật Hộ - một văn sĩ nghèo mang trong mình những giấc mơ đầy màu sắc, hắn ta vốn là một kẻ mộng mơ trong lòng luôn ám ảnh một ngày nào đó sẽ tạo nên một kiệt tác để đời có giá trị vượt thời gian. Một cuộc sống lý tưởng dường như sẽ trở thành hiện thực nhưng kể từ khi hắn ta cứu vớt lấy cuộc đời của một người phụ nữ. Từ - một người phụ nữ bất hạnh trong thời đại bấy giờ ở cùng với người mẹ già mang đầy bệnh tật, Hộ cưới Từ về làm vợ và mang trên vai một gánh nặng khi phải lo toan về mọi mặt. Hộ rơi vào tình trạng khốn khổ đến cùng cực. Ngày qua ngày, hắn ta phải dùng những đồng lẻ ít ỏi từ nghề viết văn của mình để lo về mọi mặt. Tiếng khóc của bọn trẻ cùng với tiếng than vãn của người vợ đã vả một cái tát thật đau vào con người hắn. Hộ chẳng còn mê man với những giấc mơ của mình nữa, hắn điên cuồng lao vào vòng xoáy của những bộn bề lo toan. Trách nhiệm là thứ mà hắn ta cố gắng để làm một cách trọn vẹn nhưng rồi những dày vò và dằn vặt lương tâm của một nhà văn đã dần cấu xé con người hắn để rồi hắn trở thành một người chồng vũ phu, một người cha tệ bạc.

Nhưng sau cơn men rượu, Hộ lại trở về con người của hắn ta lúc xưa, rồi lại cầu xin sự tha thứ từ vợ con. “Hắn khóc! Hắn khóc nức nở, khóc như thể không ra tiếng khóc.” Tiếng khóc của hắn liệu trời có thấu chăng. Một thằng đàn ông bật khóc trước mặt người phụ nữ của hắn ta, khóc đến tê dại, hắn không thể nào căm hận bản thân mình hơn. Hình ảnh hắn khóc dường như là chính cái bóng của những kẻ mộng mơ lúc bấy giờ. Văn chương, nơi người nghệ sĩ thõa sức đặt bút cho trí tưởng tượng của mình luôn bay bổng nhưng bên cạnh đó một cuộc sống vất vả và cực nhục đã bào mòn “cây bút” ấy. Cứ thế một vòng lặp đã được tạo ra, ngày lại ngày qua chẳng biết đến bao giờ sẽ kết thúc.
Đến lúc này, hình ảnh của “Chiếc thuyền ngoài xa” của nhà văn Nguyễn Minh Châu lại hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi. Cảnh một người đàn bà với dáng người thô kệch, người đàn ông nhìn bóng lưng người đàn bà như một con gấu khổng lồ, hắn rút chiếc thắt lưng mà đánh tới tấp vào, những tiếng vút thật chói tai và đau đớn đến nhường nào. Nhưng người đàn bà ấy lại ngậm ngùi cam chịu. Một khi con người ta đã quá quen với cái khổ thì với mức độ như thế nào trong mắt họ vẫn chỉ là “quen rồi”. Một cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình len lỏi vào từng thớ thịt bên trong tôi. Cái khổ ấy rồi đến khi nào sẽ chấm dứt? Hay đến cuối đời khi nấm mộ đã nở hoa thì cuộc đời họ mới thực sự bắt đầu?
Khi nhắc về những nhân vật ấy, từ đầu tiên mà ta luôn nghĩ đến là bi kịch. Đối với họ điều duy nhất bản thân có thể làm chỉ là cảm thông và nuối tiếc. Tiếc cho một giấc mơ xa hoa, một cuộc đời lầm lỡ là lựa chọn mà họ phải sống. Và rồi ta có chắc chắn được rằng bản thân mình sẽ không gây ra những lỗi lầm như thế kia.
Những vần thơ, những câu văn đẹp giống như những miếng băng dính cá nhân chấp vá lại những nỗi đau nỗi dằn vặt đã xé lòng những kẻ mộng mơ. Rồi một khi đối diện với sự thật tàn nhẫn, nó rồi sẽ rỉ máu nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa vì ta đã dần chấp nhận vết thương ấy xem nó như là điều hiển nhiên mà ta phải có. Chấp nhận rồi và sống với nó như thực thể để nhắc nhở ta mỗi ngày. Liệu ta có trở thành “Hộ”, luôn thiết tha và đặt bao nhiêu hy vọng rồi lại bất mãn, trút giận lên chính những người thân yêu của mình.
Đọc qua những tác phẩm vượt thời đại như “Đời thừa”, đâu đó ta lại bắt gặp chính bản thân mình nằm trong bức tranh của xã hội ấy. Một giấc mơ xa hoa không bao giờ là sai trái, một cuộc đời lầm lỡ lại làm ta như điên dại.
© Tuyết Minh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Yêu Người Bằng Cả Trái Tim | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

















