Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một giấc mơ xa hoa, một cuộc đời lầm lỡ

2023-11-25 05:25

Tác giả: Tuyết Minh


blogradio.vn - Những vần thơ, những câu văn đẹp giống như những miếng băng dính cá nhân chấp vá lại những nỗi đau nỗi dằn vặt đã xé lòng những kẻ mộng mơ. Rồi một khi đối diện với sự thật tàn nhẫn, nó rồi sẽ rỉ máu nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa vì ta đã dần chấp nhận vết thương ấy xem nó như là điều hiển nhiên mà ta phải có.

***

“Ai làm cho gió lên giời,

Cho mưa xuống đất, cho người biệt ly;

Ai làm cho Nam, Bắc phân kỳ,

Cho hai hàng lệ đầm đìa tấm thân…”

 

Kết thúc tác phẩm “Đời thừa” của nhà văn Nam Cao - một người nghệ sĩ tận tụy đã khiến cuộc đời hiện hình bằng giấy trắng mực đen, dường như có hàng ngàn kim châm đâm sâu vào tận tâm can của mình. Nó không đau một cách đột ngột mà dần dần siết chặt lấy hơi thở đến khi ta phải thở hắt một hơi thì nỗi đau ấy vẫn còn đau đáu trong cơ thể. Một cuộc đời cứ thế quẩn quanh, cùng cực và không lối thoát. Liệu còn con đường nào cho họ không hay chính ta mới là người đang mắc kẹt lại.

Truyện kể về nhân vật Hộ - một văn sĩ nghèo mang trong mình những giấc mơ đầy màu sắc, hắn ta vốn là một kẻ mộng mơ trong lòng luôn ám ảnh một ngày nào đó sẽ tạo nên một kiệt tác để đời có giá trị vượt thời gian. Một cuộc sống lý tưởng dường như sẽ trở thành hiện thực nhưng kể từ khi hắn ta cứu vớt lấy cuộc đời của một người phụ nữ. Từ - một người phụ nữ bất hạnh trong thời đại bấy giờ ở cùng với người mẹ già mang đầy bệnh tật, Hộ cưới Từ về làm vợ và mang trên vai một gánh nặng khi phải lo toan về mọi mặt. Hộ rơi vào tình trạng khốn khổ đến cùng cực. Ngày qua ngày, hắn ta phải dùng những đồng lẻ ít ỏi từ nghề viết văn của mình để lo về mọi mặt. Tiếng khóc của bọn trẻ cùng với tiếng than vãn của người vợ đã vả một cái tát thật đau vào con người hắn. Hộ chẳng còn mê man với những giấc mơ của mình nữa, hắn điên cuồng lao vào vòng xoáy của những bộn bề lo toan. Trách nhiệm là thứ mà hắn ta cố gắng để làm một cách trọn vẹn nhưng rồi những dày vò và dằn vặt lương tâm của một nhà văn đã dần cấu xé con người hắn để rồi hắn trở thành một người chồng vũ phu, một người cha tệ bạc.

Nhưng sau cơn men rượu, Hộ lại trở về con người của hắn ta lúc xưa, rồi lại cầu xin sự tha thứ từ vợ con. “Hắn khóc! Hắn khóc nức nở, khóc như thể không ra tiếng khóc.” Tiếng khóc của hắn liệu trời có thấu chăng. Một thằng đàn ông bật khóc trước mặt người phụ nữ của hắn ta, khóc đến tê dại, hắn không thể nào căm hận bản thân mình hơn. Hình ảnh hắn khóc dường như là chính cái bóng của những kẻ mộng mơ lúc bấy giờ. Văn chương, nơi người nghệ sĩ thõa sức đặt bút cho trí tưởng tượng của mình luôn bay bổng nhưng bên cạnh đó một cuộc sống vất vả và cực nhục đã bào mòn “cây bút” ấy. Cứ thế một vòng lặp đã được tạo ra, ngày lại ngày qua chẳng biết đến bao giờ sẽ kết thúc.

Đến lúc này, hình ảnh của “Chiếc thuyền ngoài xa” của nhà văn Nguyễn Minh Châu lại hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi. Cảnh một người đàn bà với dáng người thô kệch, người đàn ông nhìn bóng lưng người đàn bà như một con gấu khổng lồ, hắn rút chiếc thắt lưng mà đánh tới tấp vào, những tiếng vút thật chói tai và đau đớn đến nhường nào. Nhưng người đàn bà ấy lại ngậm ngùi cam chịu. Một khi con người ta đã quá quen với cái khổ thì với mức độ như thế nào trong mắt họ vẫn chỉ là “quen rồi”. Một cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình len lỏi vào từng thớ thịt bên trong tôi. Cái khổ ấy rồi đến khi nào sẽ chấm dứt? Hay đến cuối đời khi nấm mộ đã nở hoa thì cuộc đời họ mới thực sự bắt đầu?

Khi nhắc về những nhân vật ấy, từ đầu tiên mà ta luôn nghĩ đến là bi kịch. Đối với họ điều duy nhất bản thân có thể làm chỉ là cảm thông và nuối tiếc. Tiếc cho một giấc mơ xa hoa, một cuộc đời lầm lỡ là lựa chọn mà họ phải sống. Và rồi ta có chắc chắn được rằng bản thân mình sẽ không gây ra những lỗi lầm như thế kia.

Những vần thơ, những câu văn đẹp giống như những miếng băng dính cá nhân chấp vá lại những nỗi đau nỗi dằn vặt đã xé lòng những kẻ mộng mơ. Rồi một khi đối diện với sự thật tàn nhẫn, nó rồi sẽ rỉ máu nhưng không còn đau như lúc ban đầu nữa vì ta đã dần chấp nhận vết thương ấy xem nó như là điều hiển nhiên mà ta phải có. Chấp nhận rồi và sống với nó như thực thể để nhắc nhở ta mỗi ngày. Liệu ta có trở thành “Hộ”, luôn thiết tha và đặt bao nhiêu hy vọng rồi lại bất mãn, trút giận lên chính những người thân yêu của mình.

Đọc qua những tác phẩm vượt thời đại như “Đời thừa”, đâu đó ta lại bắt gặp chính bản thân mình nằm trong bức tranh của xã hội ấy. Một giấc mơ xa hoa không bao giờ là sai trái, một cuộc đời lầm lỡ lại làm ta như điên dại.

© Tuyết Minh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu Người Bằng Cả Trái Tim | Radio Tình Yêu

Tuyết Minh

Có nỗi nhớ nào không vơi, có tình yêu nào chẳng mong đợi, năm tháng như hạt bụi, gió cuộn sóng trào đến khi nào mới thôi?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top