Mở lòng ra cho dịu nỗi cô đơn
2019-11-18 01:27
Tác giả: Nguyễn Chinh Vân Oanh
blogradio - Nếu ví cuộc đời như một bức tranh thì nó là bức tranh không chỉ của riêng một họa sĩ. Mỗi một người bước đến bên đời ta sẽ điểm thêm cho bức tranh ấy một họa tiết.
***
Giữa dòng đời tấp nập, đôi khi ta cảm thấy cô đơn đến lạ kì! Cô đơn không chỉ là những lúc ta thu mình trong căn phòng trống, thẫn thờ nhìn vào bốn bức tường nham nhở. Cô đơn không chỉ là người khác nắm tay nhau vui vẻ cười nói, còn mình ngồi bên phố nhâm nhi tách cà phê, lặng lẽ ngắm nhìn họ. Nó cũng không chỉ là những lúc mà trái tim ta gào thét trong vô vọng, run rẩy trong đau đớn, ngột ngạt trong những giọt nước mắt mà vẫn không thể ngăn nổi bước chân vô tình của nhân sinh.
Đó là sự cô đơn, nhưng vẫn chưa hẳn là sự cô đơn đáng sợ nhất. Cũng giống như người ta có thể cảm thấy tuyệt vọng trong bóng đêm, nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng nỗi tuyệt vọng luôn bủa vây ngay cả khi ta ở ngoài ánh sáng. Đôi khi người ta hiểu bị cô lập, không hòa đồng là một sự cô đơn, nhưng mấy ai thấu cái cảm giác khi đang cười nói cùng lũ bè bạn mà bên trong vẫn cảm thấy lạc lõng, chán nản. Có lẽ sẽ có rất nhiều người đã từng trải qua cảm giác kì lạ này, nhưng liệu có mấy ai hoàn toàn hiểu hết về nó?
Sự cô đơn đó xuất phát từ một trái tim nhạy cảm chất chứa nhiều sầu muộn. Đơn giản là trong trái tim đó có quá nhiều khoảng trống mà không thể lấp đi cho xuể, hoặc đôi khi là do chúng ta không chịu mở cửa trái tim để người khác có thể bước vào và lấp đầy nó.
Nếu ví cuộc đời như một bức tranh thì nó là bức tranh không chỉ của riêng một họa sĩ. Mỗi một người bước đến bên đời ta sẽ điểm thêm cho bức tranh ấy một họa tiết. Họa tiết ấy liệu có đẹp hay không? Bức tranh ấy liệu có phong phú hay không? Hay cuộc đời ta liệu có tươi sáng hay không? Câu hỏi đó không chỉ dành riêng cho mình ta đâu bạn à! Hạt sương đọng trên cánh hoa, giọt nắng chảy dài trên tán lá, hay làn gió tinh nghịch đang vờn nhẹ đám mây. Bạn thấy đó, đến cả vạn vật đều luôn có sự tương tác lẫn nhau, chúng chả hề cô đơn như ta nghĩ. Vậy chẳng lẽ, giữa biển người mênh mông trong kiếp nhân sinh rối ren này, ta lại chẳng thể tìm ra lấy một tri kỉ?
Hãy mở lòng ra thôi bạn của tôi ơi! Khi trái tim của bạn có tiếng gõ cửa, đừng chần chừ mà hãy mở toang nó ra. Hãy để họ lấp đầy, xoa dịu, chữa lành cho trái tim cô đơn của bạn. Đừng giấu bức tranh của chính mình đi, hãy nhờ người khác vẽ cùng bạn. Hãy chủ động tìm đến họ chứ đừng chỉ đứng đó và chờ họ tìm đến mình. Đừng chỉ nhìn một nhành hoa cô độc, hãy nhìn và cảm nhận cơn gió đang mơn man cành hoa và đất đang vun vén sự sống. Mây trời chả hề cô độc như ta nghĩ đâu bạn, bởi chúng luôn nằm trong vòng tay che chở rộng lớn của bầu trời. Hãy cảm nhận mọi thứ theo hướng thật lạc quan và tốt đẹp để bạn có thể nhận thấy vạn vật không hề cô đơn, và bạn cũng vậy, bạn còn có tôi!
© Ninh Nhạn – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ít ra còn có anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Kết thúc là bắt đầu...
Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...
Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu
Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
Cánh cửa tình bạn
Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.
Một người giữ lại, một người buông tay
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
Quay trở về nhà
Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"