Mệt mỏi rồi hãy tìm về chốn bình yên
2016-08-31 01:30
Tác giả:
Cuộc sống cứ thế xoay vần, xô đẩy con người ta bước đi một cách lệch lạc. Ai cũng hối hả, ai cũng bon chen, ai cũng nhìn nhau bằng những ánh nhìn ngờ vực. Nhiều lần hoang mang, tự chất vấn, sao con người ngày nay lại thay đổi như thế?
Lặng ngắm nhìn dòng người vội vã lướt ngang dọc trên phố bỗng dưng cảm thấy chạnh lòng. Những ký ức mà bấy lâu nay dường như đang dậy sóng trong lòng ta, hối hả, ồn ào.
Mưa lặng rơi, như xuyên thấu tâm can. Mặc cho bản thân đang chếch choáng rơi vào những thanh âm hỗn tạp của hồi ức. Ta cứ như đang thả bản thân trôi dạt về miền quá khứ, về thành phố của những ký ức mang tên Tuổi thơ.
Tâm trí thoáng ùa về nơi góc phố thân quen ngày ấy. Ta tự thấy ân hận quá đỗi, ta của ngày xưa giờ nào còn đâu? Cười rồi khóc, khóc rồi cười, nhưng nào có phải cảm xúc thật của chính mình. Có mệt không, khi cứ cười cứ khóc theo những biểu cảm của dòng đời?
Từ khi nào, ta đã thôi mong muốn được tựa đầu vào bờ vai chai sạn và nặc mùi gió sương của cha. Đã từ khi nào, ta cố thoát khỏi những cái ôm nồng ấm, tha thiết đầy sự chở che của mẹ. Từ bao giờ, ta vội vã lao theo dòng đời, mà bỏ mặc những hồn nhiên thơ ngây thuở nào gắn liền với góc phố bé nhỏ ấy.
Nơi đây vẫn vẹn nguyên, tựa như chính tấm lòng của phố dành cho “những đứa con” mà ngày nào đó đã cố rời bỏ phố mà đi. Dù ta có cố chấp đến mấy, phố vẫn giữ ta ở lại. Dù ta có hắt hủi, ruồng rẫy đến thế nào, phố vẫn cứ thế, vẫn sẵn sàng dang đôi tay rộng lớn, che chở ta trong những phút ta chợt muốn yếu lòng.
Đã ngần ấy thời gian, nhưng phố vẫn ở đó đợi chờ ta. Vậy mà ta đã tàn nhẫn quá đỗi khi đã cố thoát khỏi vòng tay êm dịu ấy, chỉ để ùa vào cuộc sống bon chen nơi chốn thị thành xa hoa. Để rồi giờ đây, nhìn lại, lại chỉ thấy trước mắt toàn màu đen. Đôi khi ta tự hỏi chính mình rằng là vì đam mê hay chỉ là vì cuộc đời này vốn thế mà ta tự đánh mất minh giữa dòng đời tấp nập. Nhìn xung quanh, ai cũng đang hối hả, cốt chỉ muốn được sung sướng giàu sang, vậy còn ta...
Nơi góc phố ấy, ta cảm được ánh mắt mẹ vẫn đong đầy mong chờ ta từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Nơi ấy, ta lặng thấy đôi chân cha ngày đêm vẫn lao động mệt nhoài không ngừng nghỉ, mồ hôi ồ ạt túa ra từ nơi tấm lưng gầy gò. Ở nơi ấy, tuổi thơ của ta vẫn ở đó, ta ngày còn nhỏ vẫn đứng đó. Ánh mắt đăm chiêu nhìn ta, như một lời khẩn thiết cầu mong ta của hiện tại mau sớm quay về bên những khung cảnh tuổi thơ nồng ấm, dẫu túng thiếu nhưng vẫn chứa chan niềm thương yêu.
Ta đã vô tình quên đi hết những ký ức mà những ngày thơ bé đã từng gắn bó và đã cố gắng gìn giữ. Ta nhẫn tâm quên hết những nỗi nhớ về những người mà một thời đã tự hứa với lòng sẽ yêu thương mãi mãi. Ta vô tâm như thế, nhưng chẳng ai trao cho ta một lời trách than.
Ta liều lĩnh, ta khát khao, ta mong muốn đuổi kịp những ước vọng của bản thân. Nhưng vô tình quên mất một điều rằng, thế giới rộng lớn là thế, nhưng mỗi khi lạc bước lầm đường, chỉ có gia đình là bến bình an duy nhất, sẵn sàng đón tiếp ta trở về sau bao nhiêu ngày cơ nhỡ.
Đêm nay, làn sương mỏng manh khẽ chạm vào những khung đàn kỷ niệm đầy nắng. Gió lộng từ đâu ùa về khiến ta choàng tỉnh giấc giữa những giấc mộng phù du. “Về nơi đâu để có thể tìm lại những tháng ngày bình yên?”
Trong ta lại rộn lên một khúc hát dịu êm và một mơ ước nhỏ nhoi. Điều mà bấy lâu nay ta đã vờ như không biết và cố tình vùi dập, chỉ để chạy theo những hào nhoáng xa hoa. Nay, những điều ấy lại phát ra tiếng kêu đầy mạnh mẽ, như lấn át đi cả tham vọng nhu nhược của chính bản thân.
Ta mong ước, được một lần vùi đầu vào bờ vai của cha, để hít hà những mùi vị cay nồng bởi gió sương. Và được nhẹ nhàng cuộn tròn vào cái ôm của mẹ, hệt như cái cách mà ngày xưa ta đã chẳng ngần ngại mà lao vào.
© Hồ Thảo – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Dẫu thế nào chúng ta cũng cần yêu thương dẫn lối
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu