Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lưng chừng tuổi 20 và nỗi đau của sự trưởng thành

2018-05-21 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Có đi qua những chông chênh của tuổi trẻ ta mới hiểu chính mình hơn. Tuổi trẻ là sự đan xen giữa dư vị ngọt ngào và thách thức. Dù sao chúng ta cũng chỉ có một tuổi trẻ chẳng thắm lại lần 2, vậy còn điều gì do dự mà không lao vào nó, cho nó nâng niu hay vùi mình trong sức trẻ.

***

blog radio, Lưng chừng tuổi 20 và nỗi đau của sự trưởng thành

Mọi người đều nói rằng tuổi trẻ là khoảng thời gian vàng son nhất của đời người. Cái tuổi mà ai cũng tràn trề nhiệt huyết lẫn sức khỏe, cái tuổi dám đương đầu với mọi khó khăn và hơn hết là cái tuổi của những phép thử và được phép sai. Nhưng có ai biết rằng, khi đã bước vào khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp này mới thấu ra, tuổi trẻ đẹp nhất đời người bởi vì chúng ta phải nếm trải nỗi đau của sự trưởng thành.

Người trẻ, họ như những con chim vừa rời tổ, chấp chới đập cánh nhưng không biết đích đến là đâu. Dễ nhận thấy nhất đó là tôi của những ngày ngáp ngắn dài trên giảng đường mà không biết mình đến đó với mục đích gì. Là những đêm dài, vùi đầu xem hết phim này đến chương trình nọ, rồi mất nguyên ngày hôm sau để ngủ bù. Có nhiều người trẻ như tôi đã lãng phí thời gian, sức khỏe của mình như thế đó.

Chúng ta không nhận thức được những gì mình đang làm là không đúng. Chúng ta dằn vặt bản thân, tự trách mình, nhưng sau những lần vỗ về hối hận đó thì y như rằng mọi chuyện đâu lại vào đó. Tôi cứ trượt dài trong sự nuông chiều bản thân và sự hối hận vì sợ cảm giác mất mát của sự trưởng thành, suy nghĩ thì muốn lao người ra ngoài kia đương đầu nhưng hành động thì lại yêu thích sự an toàn và hưởng thụ.

Tuổi trẻ là một cái biểu đồ đầy những nghịch lý giữa mong muốn và hành động. Ai cũng muốn được khẳng định bản thân mình nhưng lại sợ vấp ngã, sợ bị vạch trần những thiếu sót của bản thân trước mọi người. Họ muốn bạn bè, người thân, xã hội công nhận nhưng lại sợ cảm giác thất bại, xấu hổ và bị phán xét. Những nỗi lo sợ vô hình đó khiến họ do dự không dám hành động. Vì thế mà họ tự ti chui vào vỏ ốc an toàn của bản thân.

Tuổi trẻ mà, dù có cố tình tạo cho mình một vỏ bọc an toàn thì lòng khao khát học hỏi, khao khát thành công không thể nào có thể che đậy được dưới lớp vỏ thỏa hiệp đó. Dù có an toàn hưởng thụ thì cảm giác không hài lòng về bản thân vẫn không ngừng thúc giục người trẻ tiến lên.

Tôi cũng đã trải qua những ngày hành hạ mình như thế, cho đến khi tôi bắt đầu dành thời gian tìm hiểu con người mình. Tôi quay về xem lại những kế hoạch đã từng vạch ra, tôi chăm đọc sách và quan tâm đến chính bản thân mình nhiều hơn. Tôi dần tìm thấy động lực trong mình và không để cho mình có thời gian chần chừ lâu. Và tôi nhận ra rằng có nhiều người trẻ như bản thân mình cũng đang mắc hội chứng “khủng hoảng tuổi 20”.

Người trẻ đôi khi chỉ cần hành động là đủ, đừng quá quan trọng kết quả mình sẽ đạt được gì, vì nó sẽ làm bạn chùn bước chân và không dám thực hiện. Chỉ cần làm những gì mình thích hoặc có linh cảm mình muốn làm là hành động ngay đừng do dự. Hãy làm một cách toàn tâm, toàn ý chắc chắn kết quả sẽ đến với mình.

Nói thì dễ nhưng ở cái tuổi chông chênh này, sẽ có những lúc bạn cảm thấy thất vọng về chính mình khi bạn mắc lỗi. Sẽ có lúc bạn cảm thấy thua kém so với nhiều người. Sẽ có lúc bạn ôm suy nghĩ: “Thôi bỏ đi, sao phải cố gắng để rồi không đạt được kết quả gì”. Những lúc như vậy xin bạn đừng vội chui lại vào vỏ ốc mà mình đã cố gắng thoát ra. Hãy nhìn lại lí do ban đầu đã khiến bạn hành động.

blog radio, Lưng chừng tuổi 20 và nỗi đau của sự trưởng thành

"Cuộc sống không phải là cuộc chiến cạnh tranh với những người khác, Mà là cuộc chạy đua trường kỳ với chính bản thân mình" (thiền sư Hae Min). Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhất mà ta có thể làm. “Nếu bạn bắt đầu từng chút một từ những việc bạn có thể làm thế giới sẽ dần thay đổi” Vậy thì người trẻ chúng ta hãy cứ thế làm thôi, nếu mỏi thì dừng lại nghỉ, nếu mắc lỗi thì coi như mình đang góp nhặt kinh nghiệm. Chính những điều đó sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn về sau.

Tuổi trẻ được ví như tấm bản lề của đời người vì thế mà ai trong độ tuổi này cũng mong muốn có công danh sớm. Có khi họ quá mải mê tranh đấu để đạt những thứ bên ngoài mà quên đi việc chăm sóc tâm hồn bên trong mình.

Nhưng mỗi người trẻ chúng ta cũng giống như những loài hoa, đều mong muốn nở rộ, bung sắc đẹp trước bao người. Mỗi loài hoa sẽ có mùa nở rộ khác nhau nên bạn đừng quá quan tâm, lo lắng đòi hỏi mình phải đơm hoa, kết trái sớm hơn những người khác. Mỗi người đều có những con đường và lựa chọn riêng, ai rồi cũng sẽ có thời kì nở rộ của mình. Vậy nên bạn chỉ cần vun đắp hành động tích cực, năng lượng tích cực cho chính mình rồi ngày bạn bừng nở sẽ đến thôi, đừng mãi so sánh mình với bất kì ai vì không có loài hoa nào đẹp hơn hoa nào, bạn cũng vậy, mỗi chúng ta mang trên mình hương sắc riêng.

Tôi - người viết những dòng này đã từng có khoảng thời gian bị stress vì gánh nặng thành công, vì nỗi lo công việc cho tương lai. Tôi biết có nhiều bạn cũng giống tôi. Chúng ta đều đang trong giai đoạn lưng chừng của sự trưởng thành. Hơn điều gì hết chúng ta chỉ có thể chấp nhận nỗi đau của sự trưởng thành, không sợ hãi hay tự ti, chúng ta chỉ có thể đón nhận nó một cách đơn thuần nhất.

Có đi qua những chông chênh của tuổi trẻ ta mới hiểu chính mình hơn. Tuổi trẻ là sự đan xen giữa dư vị ngọt ngào và thách thức. Dù sao chúng ta cũng chỉ có một tuổi trẻ chẳng thắm lại lần 2, vậy còn điều gì do dự mà không lao vào nó, cho nó nâng niu hay vùi mình trong sức trẻ.

Quỹ thời gian của chúng ta đang vơi dần đi, thời gian sẽ chẳng đợi để chúng ta do dự hay chán nản. Ngay bây giờ chúng ta hãy bắt đầu làm những điều mình có thể, góp nhặt từng thành công nhỏ sẽ đưa ta đến với thành công lớn. Ai trong đời mà không nếm nỗi đau trưởng thành.

© Nguyễn Thị Duyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

Nơi trái tim khao khát về

Nơi trái tim khao khát về

Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá

Mùa cao su thay lá

Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết

Nhặt lá mai ngày tết

Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Những mảnh ký ức (Phần 7)

Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

back to top