Lớn rồi, không phải hễ một tí là khóc
2021-12-30 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Lớn rồi không phải người khác mắng một xíu là khóc, không phải thấy cái đó không vừa mắt mình là mình chỉ trích, không phải thích nói gì thì nói. Lớn rồi phải biết suy nghĩ, ngó trước ngó sau, hạn chế cái tôi lại mà sống.
Tôi thích làm một đứa trẻ con, một đứa trẻ ngây ngô trong sáng hồn nhiên và mặc kệ ánh nhìn của người khác mà làm mọi điều mình thích. Thích được làm đứa bé trong vòng tay mẹ, làm đứa bé trên lưng của ba, là đứa bé được bảo bọc, chăm sóc, yêu thương. Cái cảm giác mà ai ai cũng thèm khát quay trở lại dù chỉ một lần nhưng bây giờ thì không còn nữa mà ta phải đi kiếm, tự tạo nên cho mình một cuộc sống như vậy vì lớn rồi cái gì cũng khác, cũng mới mẻ và tất nhiên nó sẽ không như lúc ta mới chập chững biết đi.
Thời gian đã lấy đi mọi thứ vốn dĩ đã từng rất đẹp với mỗi con người. Không có gì là mãi mãi cả, ai rồi cũng khác, cuộc đời con người cũng chỉ vỏn vẹn ít nhất trong 900 tháng để sống, để hoài bão, đi theo ước mơ và làm mới bản thân cho phù hợp với lối sống hiện nay. Chặng đường đầu là chặng đường hạnh phúc tự tìm tới ta, nhưng chặng đường sau ta là kẻ phải đi tìm hạnh phúc. Không mấy ai có thể tìm cho mình một hạnh phúc trọn vẹn, họ chỉ có thể tạo ra hạnh phúc trong chốc lát rồi hẳn sẽ vụt tắt giống như đốm lửa lóe lên rồi tắt đi nhưng nó đủ để đốt cháy một mớ củi để sưởi ấm. Vì thế họ luôn muốn kéo dài hạnh phúc, sống lại những giây phút hạnh phúc ấy nên đã có rất nhiều bạn trẻ hay những cụ ông, cụ bà đã chưa bao giờ dừng lại cái khao khát đó. Họ buộc phải đi tiếp để tìm cho chính mình những hạnh phúc.
Cuộc đời vốn dĩ rất công bằng, lấy cái gì thì sẽ trả cái đó. Lấy đi tuổi thơ trả lại ta tuổi trẻ.Và vì vậy chúng ta phải sống để có thể nhìn thấy được cuộc đời công bằng với ta như thế nào. Mỗi mốc thời gian là một chuỗi những sự kiện, diễn biến hoàn toàn khác nhau, không bao giờ trùng lặp. Còn nhỏ ba mẹ sẽ kiếm tiền nuôi chúng ta ăn hoc, lớn lên phải tự bương chải để kiếm tiền nuôi ba mẹ. Còn nhỏ ta vấp ngã sẽ có người đỡ chúng ta dậy, lớn lên ta vấp ngã họ cười chê hay ngoảnh mặt làm ngơ.
Lớn rồi không phải người khác mắng một xíu là khóc, không phải thấy cái đó không vừa mắt mình là mình chỉ trích, không phải thích nói gì thì nói. Lớn rồi phải biết suy nghĩ, ngó trước ngó sau, hạn chế cái tôi lại mà sống. Lớn rồi thì phải biết tự học hỏi, xây dựng những kĩ năng để đối đầu với đường đời.Thời gian luôn luôn trôi, kim đồng hồ vẫn mười hai số, ba kim, nó quay quanh một trục và sẽ bị trùng nhưng mỗi giây tích tắt qua đi để lại bao diễn biến mới mẻ và khác nhau. Các tế bào trong một con người sẽ bắt đầu chết đi và thay thế cho tế bào khác, tóc sẽ dài ra, thân xác bắt đầu lớn lên, bộ não, tư duy, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi. Chúng thay đổi khác đi để ta thích nghi với môi trường sống, để dễ dàng ứng biến với những khó khăn. Điều đó là hiển nhiên không đáng bất ngờ nhưng có những trường hợp ngoại lệ là ta sống trong thân xác người lớn nhưng hành động, suy nghĩ của ta là một đứa bé thì liệu nó có an toàn. Có nhiều người cho rằng lớn mà có những hành động ấy là một đứa lạc quan, rất tốt. Nhưng theo tôi nó đúng khi bạn biết điều chỉnh hành vi, suy nghĩ để cho bản thân cảm thấy thoải mái, người khác cũng cảm thấy dễ chịu, thích thú thì lạc quan sẽ bắt đầu từ đó. Và ta sẽ là một đứa trẻ có suy nghĩ chính chắn giống như người lớn vậy.
Lúc còn bé tôi rất thích được lớn lên, tôi thường đi đến các buổi tiệc đám cưới, được tận mắt thấy cô dâu mặc chiếc vấy giống như công chúa trong truyện cổ tích tôi hay xem, được trang điểm cho bản thân mình đẹp, được chàng hoàng tử cầu hôn dưới bao ánh nhìn mến mộ của mọi người, tôi thích lắm. Rồi còn thích cái cảm giác được đi làm, tay phải cầm hồ sơ, tay trái chỉ trỏ những người làm thuê trông oai lắm. Tôi đâu biết rằng những điều đó phải làm như thế nào để đạt được, tôi cứ nghĩ lớn lên thì ai cũng sẽ phải lấy chồng, lấy vợ, rồi được làm nhân viên lương cao hưởng thụ. Nhưng rồi theo thời gian, tôi bắt đầu suy nghĩ khác đi khá nhiều.
Tôi bắt đầu chứng kiến cảnh gia đình có nhiều mâu thuẫn khiến tôi mất cảm giác muốn yêu đương hay xây một tổ ấm. Tôi thấy mẹ tôi đi làm về và kể những chuyện trên công ty khiến tôi cảm thấy sao lại có thể chửi rủa, trách móc công nhân. Lúc đó tôi thấy thương mẹ và rất sợ tới lúc mình phải đối đầu với nó. Tôi luôn có cảm giác sợ hãi vì tôi không được dạy về những điều đó, tôi không được trang bị bất cứ một kĩ năng gì và rồi tôi bị mất phương hướng và rồi chỉ sống ngày qua ngày thật vô ích.
Cứ như vậy thì điều gì tới cũng sẽ tới, tôi bị vùi dập khi tôi vừa lớn, mọi thứ không giống như tôi nghĩ, nó rất kinh khủng, tôi sống đúng nghĩa thân xác to lớn nhưng suy nghĩ thì như con nít không biết tự đứng dậy mà ngồi khóc nhìn người khác cười hả hê.
Sau một thời gian, thì mọi thứ cuối cùng cũng đâu ra đó. Tôi suy nghĩ khác đi vì bạn là suy nghĩ của bạn, tôi có những suy nghĩ hay ho hơn, táo bạo hơn, tôi nhìn cuộc đời bằng một khía cạnh khác, nhìn ở khía cạnh của đứa con nít mới lớn, nó ngộ nhận ra nhiều thứ mà trường đời dạy cho nó. Bây giờ đây tôi phải rất biết ơn ba mẹ vì đã bỏ mặc tôi, để tôi tự lớn, tự học nhiều điều hay. Tôi thật sự biết ơn tuy không còn là đứa con ngây ngô của ba mẹ nửa. Vì lớn rồi, cái gì cũng khác. Tôi cũng khác.
© Hằng Đỗ - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.





