Lời hứa cuối cùng
2025-03-25 15:25
Tác giả:
blogradio.vn - “Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.
***
Dưới bầu trời tháng Mười se lạnh, trong góc phố nhỏ đầy lá vàng, Ly ngồi co ro trên ghế đá công viên. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu qua những tán cây trơ trụi, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Cô nắm chặt chiếc khăn len mà Vinh từng đan cho mình, đôi mắt xa xăm như xuyên qua thời gian, lạc vào miền ký ức xưa cũ.
Vinh, người con trai cô yêu hơn cả bản thân mình, đã rời xa cô một năm trước. Anh là một chàng trai giản dị, trầm lặng, và luôn dành cho cô những điều dịu dàng nhất. Họ quen nhau trong một lần tình cờ khi cùng trú mưa dưới mái hiên của một quán cà phê cũ. Lúc ấy, Ly vừa trải qua một mối tình đầy tổn thương, còn Vinh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và đưa cho cô chiếc ô của mình khi mưa vẫn chưa ngớt.
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.
Từ đó, họ dần trở nên thân thiết. Vinh là người đã kéo cô ra khỏi bóng tối của quá khứ, dạy cô cách yêu thương bản thân và tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Những buổi chiều ngồi bên nhau trên ghế đá công viên, anh kể cho cô nghe những câu chuyện đời thường mà lạ lùng thay, chúng luôn làm cô cười đến chảy nước mắt. Còn cô, cô vẽ cho anh những bức tranh bằng ánh mắt đầy yêu thương, từng nét cọ dường như in sâu vào trái tim anh.
Nhưng đời không như mơ, và tình yêu của họ cũng không phải một câu chuyện cổ tích. Một ngày cuối thu năm ấy, Vinh ngã quỵ trên đường về nhà. Bệnh viện kết luận anh mắc ung thư máu giai đoạn cuối. Tin đó như sét đánh ngang tai Ly. Cô không tin, không chấp nhận, và đã khóc đến cạn nước mắt trong vòng tay anh.
“Đừng khóc, Ly à. Anh muốn quãng thời gian còn lại của anh là những ngày hạnh phúc nhất với em.” Vinh mỉm cười, dù đôi mắt anh đã vương bóng tối của sự đau đớn.
Họ quyết định sống trọn từng khoảnh khắc bên nhau. Vinh luôn giả vờ mình ổn để cô không lo lắng, còn Ly cố gắng mạnh mẽ để không gục ngã trước mặt anh. Nhưng có những đêm, khi anh đã ngủ say, cô lại lén khóc trong im lặng, cảm nhận nỗi đau xé lòng khi nghĩ đến ngày anh không còn bên mình.
Một buổi sáng mùa đông, Vinh bảo cô:
“Ly, nếu một ngày anh rời xa, em phải hứa với anh, em sẽ sống thật hạnh phúc. Đừng để nỗi đau này giam cầm em mãi mãi, được không?”
Ly gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết, lời hứa này là món quà cuối cùng cô có thể trao cho anh.
Ngày Vinh ra đi, trời đổ cơn mưa lớn. Ly đứng trước mộ anh, đôi tay ôm chặt chiếc khăn len mà anh từng đan, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô không thể tin rằng anh đã rời xa cô mãi mãi.
Thời gian trôi qua, Ly cố gắng giữ lời hứa với Vinh. Cô bắt đầu tập vẽ trở lại, nhưng những bức tranh giờ đây luôn mang một nỗi buồn man mác. Cô thường đến công viên, ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc, nhắm mắt và tưởng tượng anh vẫn ngồi cạnh mình, kể những câu chuyện vụn vặt.
Một ngày nọ, khi mùa thu lại về, Ly nhận được một gói bưu phẩm từ một người bạn cũ của Vinh. Trong đó là cuốn nhật ký mà anh viết những ngày cuối đời. Từng trang giấy nhuốm màu thời gian, từng nét chữ run rẩy nhưng đầy yêu thương. Anh viết về những ước mơ dang dở, về tình yêu dành cho cô, và về lời nhắn nhủ cuối cùng:
“Ly à, anh biết khi em đọc những dòng này, anh đã không còn trên đời. Nhưng đừng buồn, vì anh luôn ở đây, trong trái tim em. Hãy sống tiếp, hãy yêu thương và hạnh phúc, vì đó là điều duy nhất anh mong muốn cho em.”
Ly ôm cuốn nhật ký vào lòng, nước mắt rơi lã chã. Cô hiểu rằng, dù Vinh không còn bên cạnh, tình yêu của anh sẽ mãi là ánh sáng dẫn lối cô vượt qua mọi đau khổ. Và lần đầu tiên sau bao lâu, cô mỉm cười giữa những giọt nước mắt, cảm nhận được hơi ấm của anh trong từng cơn gió nhẹ lướt qua.
Tình yêu của họ, dù ngắn ngủi, nhưng đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời cô. Và từ đó, mỗi bước đi của Ly đều mang theo lời hứa với Vinh – sống một cuộc đời thật ý nghĩa, để tình yêu của anh mãi mãi trường tồn.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thanh xuân là những lần bỏ lỡ | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Muốn gặp anh
Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.