Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lỡ thương thật rồi, nói buông là có thể buông được sao?

2018-12-28 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Không biết khi nào cảm giác này sẽ hết nhưng hiện tại tôi vẫn vui vì tôi được sống cho những cảm xúc thật của mình. Nhiều lần tôi cũng bật khóc, nhưng không phải vì họ vô tâm với tôi mà vì tôi nhớ họ quá mà không biết phải làm thế nào. Tôi như một đứa trẻ thiếu hiểu biết nên nhiều khi tôi bế tắc không biết nên làm gì tiếp theo.

***

Bạn sẽ không còn là chính mình khi bạn nhận ra mình crush một ai đó!

Có những nỗi niềm không thể nào diễn tả hết, bản thân có thể ép buộc mình làm mọi thứ nhưng không thể ép buộc tình cảm. Thương thì cứ thương thôi còn ở bên nhau hay không thì còn phụ thuộc đối phương có muốn bên cạnh mình hay không? Thương một người không thương mình cũng giống như cơn mưa nặng hạt, chỗ nấp mưa thì đầy ra đấy nhưng không có chỗ cho mình chen chân, chỉ biết đứng nhìn và cuối cùng là ướt mưa.

Thanh xuân của tôi đang ở những khoảnh khắc rực rỡ nhất, tôi đang tận hưởng một cuộc sống tuyệt vời khi chẳng yêu ai và cũng chẳng ai yêu. Không có sự bận tâm nào ngoài bản thân và gia đình. Tôi đã thầm cảm ơn cuộc đời rằng đã cho tôi một cuộc sống tuyệt vời đến như vậy, mỗi ngày đều có thứ mình thích để làm và cố gắng cho những ngày trọn vẹn và hoàn hảo nhất có thể. Tôi còn cầu nguyện cho khoảng thời gian ấy trôi chậm lại, thầm ước mình đừng rung động trước ai cũng đừng ai chen vào cuộc sống của tôi thêm nữa. Tôi cũng khá nguyên tắc và nghiêm khắc với bản thân. Luôn đặt ra những kỉ luật cho chính mình để không sao nhãn mọi công việc và trì hoãn. Nhưng rồi, mọi thứ đều phá vỡ cho đến khi gặp họ...

Sau 21 năm thì cuối cùng một đứa cứng đầu như tôi cũng bị cái gọi là tình yêu sét đánh nhắm trúng. Và rồi, tôi bắt đầu crush họ.

blog radio, Lỡ thương thật rồi, nói buông là có thể buông được sao?

Khi thích một ai đó, cuộc sống cũng tự nhiên vì người đó mà thay đổi. Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình có thể làm nhiều đến như thế khi thích một người. Tôi thay đổi cả những lịch trình đã đặt sẵn từ trước để có thời gian gặp họ nhiều hơn, thay đổi cả lối về chỉ để đi ngang qua lối nhà họ, thay đổi cả giờ giấc của mình để online cùng giờ với họ, thay đổi cả cuộc sống bận rộn trước đây chỉ để quỹ thời gian đến những quán cafe họ hay đi, thay đổi cả thói quen và sở thích, từ một đứa không thích mèo và giờ tôi đã có hai con trong phòng vì biết họ cũng nuôi mèo, những bài hát họ hay hát đã thay thế cho list nhạc của tôi... Chẳng ai biết những điều tôi làm vì họ, kể cả họ cũng vậy. Nhiều khi bản thân tôi cũng không biết chính mình nữa là vì có lúc tôi làm những việc trong vô thức để rôi khi nhận ra tôi lại tự cười chính mình.

Crush của tôi – một chàng trai với tôi là toàn diện. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng tôi chẳng thích họ vì cái vẻ bề ngoài hay những thành tích mà họ có. Tôi thích ánh mắt buồn của họ – một đôi mắt biết nói. Không biết người khác có nhìn ra hay không nhưng nhìn vào mắt họ, tôi như có một cảm nhận rất khác so với những gì mà họ đang thể hiện ra bên ngoài. Chính nó khiến tôi mãi nghĩ về họ. Ngay từ lần đầu tiên gặp họ, khi họ vừa đàn vừa hát và đôi mắt đó hướng về phía tôi, trái tim tôi đã bắt đầu biết loạn nhịp là gì.

Đằng sau nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt họ, đằng sau những câu hát nghêu ngao, sau những cái thả hồn cùng câu chữ và nốt nhạc, tôi thấy họ là một người đầy tâm sự và trưởng thành hơn so với cái kiểu trẻ con mà họ phô ra cho mọi người thấy. Họ kín đáo và nội tâm hơn những gì người khác thấy. Trong suy nghĩ và trong cách nói chuyện của họ, tôi hay chọc là ông cụ non nhưng thật ra nó lại đúng. Tôi không chín chắn được như thế, không nghĩ quá nhiều và không giỏi che đậy được như thế, cũng không phải là người có thể nhìn thấu tâm can của người khác như khi tôi nói cảm nhận của tôi về họ, họ lại bảo tôi nói đúng rồi. Tôi thật sự không hiểu vì sao bản thân mình lại nghĩ được đến như vậy, cũng không hiểu vì sao mình lại thích họ nhiều đến như vậy. Dù không ít lần bị từ chối, không ít lần bị họ cho ăn “bơ” nhưng vẫn thích họ.

Trước đây, chỉ vì tự ti về ngoại hình của mình, tự ti với căn bệnh Lupus mà tôi đang mang, tôi đã không dám nghĩ đến chuyện yêu đương, không dám cho phép mình yêu ai, cũng không dám nói với ai về tình cảm của mình. Vậy nên 21 năm, tôi luôn có câu của miệng là “tôi không yêu vì tôi tôn thờ chủ nghĩ độc thân”. Nhưng với họ, tôi không chỉ công khai tình cảm của mình mà còn nói tình cảm của mình cho họ dẫu biết sẽ bị từ chối.

blog radio, Lỡ thương thật rồi, nói buông là có thể buông được sao?

Nhưng từ chối lại là điều tôi muốn. Crush thật ra chỉ là từ thích hợp cho mối quan hệ hiện tại của tôi với họ thôi. Hơn nữa tôi không muốn chúng ta đi xa hơn, không muốn họ đồng ý vì bản thân tôi vẫn chưa đủ tự tin để đi bên cạnh họ. Đúng hơn, tôi sợ mình làm xấu mặt họ. Tôi không xinh đẹp, cũng không tài năng như những cô gái bên cạnh họ. Căn bệnh của tôi nó cũng có thể mang tôi đi bất cứ khi nào, tôi không muốn mình là gánh nặng thêm cho một ai nữa. Tôi rất sợ cái cảm giác khi đi cùng họ, khi so sánh mình với những người bên cạnh họ. Dù biết không nên đem bản thân ra so sánh nhưng thử hỏi khi đứng trước thực tế như vậy, có ai không có cảm giác đó chứ? Thật sự nếu tôi là họ, tôi cũng làm như vậy nên những gì họ đối với tôi, tôi không buồn chút nào ngược lại còn thích họ nhiều hơn. Bạn thân họ bảo bên cạnh họ đâu thiếu người thích, nhiều người cũng như tôi, tỏ tình với họ đấy thôi. Nên họ cũng cứ nghĩ tôi như đứa con gái khác cũng được, tôi không muốn bận tâm, cũng không muốn biết họ nghĩ gì về tôi. Tôi sợ câu trả lời. Mỗi ngày tôi vẫn đọc lại những tin nhắn tôi với họ, vẫn tự cười và tự khóc một mình.

“Việt Nam vô địch rồi, ông làm người yêu tui nha”.

Đấy là tin nhắn mà con bạn thân của tôi gửi cho người crush nó. Nhưng cuối cũng nó lơ còn để anh chàng kia cứ hi vọng. Tôi bật cười khi nghĩ tới mình rồi chụp ảnh màn hình và gửi cho họ, bảo rằng cũng muốn gửi như vậy, kết quả thì...

“No no bậy rồi”.

Nhưng tôi cũng biết trước là họ sẽ lãng tránh như vậy.

Thật sự nếu nói ngại thì tất nhiên, nó lên đỉnh điểm rồi nhưng dù sao thì chai mặt nó cũng hết cỡ rồi nên tôi cứ thích họ như thế. Không biết khi nào cảm giác này sẽ hết nhưng hiện tại tôi vẫn vui vì tôi được sống cho những cảm xúc thật của mình. Nhiều lần tôi cũng bật khóc, nhưng không phải vì họ vô tâm với tôi mà vì tôi nhớ họ quá mà không biết phải làm thế nào. Tôi như một đứa trẻ thiếu hiểu biết nên nhiều khi tôi bế tắc không biết nên làm gì tiếp theo. Tôi bảo họ đừng thích tôi nhưng hãy để tôi crush họ. Tôi không đùa giỡn với tình cảm mà là đang cố gắng để thay đổi chính mình thôi. Tôi muốn bản thân mình cũng có những yêu thương, cũng cho phép mình được sống với trái tim ấm áp chứ không phải là một tâm hồn lạnh của trước đây.

blog radio, Lỡ thương thật rồi, nói buông là có thể buông được sao?

Họ bảo tôi không nên tiếp tục nhưng không bảo tôi dừng thế nào. Lỡ thương thật rồi, nói buông là có thể buông được sao?

Em thật sự thương anh rất nhiều, nhớ anh rất nhiều. Bản thân không dám hi vọng vì sợ sẽ thất vọng. Em sợ lắm mỗi khi nghĩ tới việc anh sẽ tìm được người mà anh nói là phù hợp. Em không biết cái định nghĩa phù hợp ấy sẽ là như thế nào, em chỉ tin duyên phận thôi, có duyên thì gặp có phận sẽ yêu và còn lại ở bên nhau do em và anh quyết định. Dù bản thân không dám nghĩ sẽ đi xa hơn nhưng tận đáy lòng em vẫn khao khát được yêu thương, được quan tâm.

Em không sai và anh lại càng không, tình yêu làm gì có lỗi đâu anh, chỉ là em gặp không đúng người nên sai người, sai cả thời điểm thôi. Em tin rằng duyên đã định thì có rẻ lối nào em vẫn sẽ gặp anh, vẫn sẽ làm như vậy và vẫn thích anh. Hẹn gặp lại anh ở một thời điểm thích hợp hơn ở một cuộc đời tươi đẹp hơn...”

Huế, mưa, lạnh...

© Mèo Ú – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top