Trót nhớ thương anh trong dòng nhật ký thanh xuân
2018-12-26 01:28
Tác giả:
Ngày đó tôi là cô gái yêu loài bồ công anh đến lạ. Tự hỏi loài hoa yếu đuối, lại mong manh thế kia sao lại khiến tôi say mê đến vậy. Đến nỗi mỗi lần trang trí hay chọn hình ảnh đẹp tôi lại nghĩ ngay đến loài hoa này, tôi mườn tượng ra nét đẹp đến mê hồn của cánh bồ công anh đang gửi mình vào gió, dù có chút tả tơi nhưng tôi vẫn thích.
Rồi một ngày tình yêu của tôi, tình yêu mong manh tựa cánh bồ công anh kia nhẹ nhàng đặt trao nơi anh. Tôi cứ nghĩ anh là gió sẽ cuốn tôi đi dù ở đâu, bình yên hay bão tố. Chỉ cần có anh, tôi thấy mình chẳng cần phải lớn nữa. Ngoài kia bao nhiêu sóng gió tôi đã có anh, có đôi vai rộng, đủ để chở che cho tôi.
Tôi nhỏ bé và lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của anh mỗi khi đông về. Đúng là chẳng chiếc áo ấm nào ấm hơn hơi thở và vòng tay dịu dàng nơi anh. Những mùa đông lặng lẽ trôi qua mà tôi thấy chẳng lạnh lẽo tí nào, thậm chí tôi còn muốn thời gian ngừng lại ở những ngày lạnh này, tôi khao khát những khoảnh khắc này trôi qua thật chậm. Vì chẳng ai biết cái lạnh thật sự sẽ đến vào bất cứ ngày nào sau đó. Bàn tay này sẽ đan chặt tay tôi đến bao giờ. Người ta thường nói khi hạnh phúc quá con người ta thường sinh phiền lòng vì lo lắng. Lo một bờ vai vững chắc mà lâu nay ta tựa vào sẽ không còn nữa, sợ phải nhận ra bản thân có lúc yếu đuối đến mức chẳng thể đứng dậy sau những thương tổn mà họ để lại. Còn tôi, tôi biết mình đang tranh thủ tận hưởng với những hạnh phúc ở hiện tại, tranh thủ khi còn có anh, khi vòng vòng tay này còn là của tôi.

Bởi vậy tôi chẳng bao giờ sợ mất đi người đàn ông ngày ngày bên cạnh mình. Tôi hạnh phúc và hài lòng với sự lựa chọn tuyệt vời của mình. Một hiện tại quá đỗi êm ấm, một người đàn ông rất tinh tế, ấm áp và dịu dàng. Thanh xuân với tôi như thế là quá đủ.
Hạnh phúc của tôi là một hạnh phúc có thật, có tình yêu chân thành của đối phương, có sự ngọt ngào bình yên như bao đôi tình nhân khác, có sự sẻ chia trong từng khoảnh khắc vui buồn của nhau, chỉ là không có hai từ “mãi mãi”. Bởi ngay từ đầu tôi đã chấp nhận một mối quan hệ có điểm dừng nên tôi chưa bao giờ dám nhắc đến hai từ “an toàn” và đòi hỏi sự an toàn từ anh, vì đó là cái giá tôi phải trả khi tôi chọn anh. Tôi chọn sống vui vẻ hạnh phúc trong một khảnh khắc nào đấy dưới bầu trời quang đãng nhất trước cơn mưa. Lạ nhỉ! Trước cơn mưa sao trời có thể quang đãng được chứ? Nhưng với tôi, chỉ cần chưa mưa thì dù mây đen có giăng kín trời tôi vẫn thấy sáng, vì… đơn giản là anh còn ở đây và tôi vẫn còn bình yên trong vòng tay anh.
Và rồi đám mây kia cũng một lần nặng hạt, lời hứa kia cũng phai nhòa theo cơn mưa hối hả. Ngày trời đổ mưa, là ngày anh quay lại nói câu tạm biệt cùng một câu vỏn vẹn anh nợ thanh xuân của em một lời xin lỗi. Anh phải trở về với cuộc sống của anh, nơi anh chưa từng muốn rời đi mãi mãi, nơi anh thấy đôi vai mình đang gánh nặng trách nhiệm và yêu thương, nơi có người vợ hiền mòn mõi chờ đợi và đứa con gái vẫn mong ngóng ngày ba trở về mang theo túi quà túi bánh, túi tình thương. Ở đó mới là hạnh phúc trọn vẹn của anh.

Tôi biết anh rất thương vợ thương con và có trách nhiệm với gia đình. Nhưng khoảng thời gian xa nhà mấy năm trời, đủ để một người đàn ông phải lòng, vương vẫn một người con gái khác. Tôi không bao giờ nghĩ anh lừa dối tôi, cũng không phải tôi ngu ngốc đến nỗi không nhận ra cuộc tình này sẽ có điểm dừng. Mà vì tôi đã trót thương anh và chỉ mọng trong những trang nhật kí thanh xuân của mình sẽ có tên anh. Trót yêu tuyết nên tôi phải chấp nhận mùa đông. Giờ thì bầu trời đã thật sự quang đãng, mọi thứ đã về lại vị trí cũ của nó. Nếu chọn lại chưa chắc tôi đã chọn khác. Bởi vì giấc mơ đó cả tôi và anh đều tỉnh giấc vào đúng lúc đẹp nhất. Cuộc sống của chúng tôi chẳng có gì gọi là xáo trộn. Có chăng cũng chỉ là dành cho nhau một góc khuất nào đó trong tâm hồn và thỉnh thoảng nhớ về những kỷ niệm đẹp của nhau.
© Nguyễn Thị Trang – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.