Phát thanh xúc cảm của bạn !

Liệu ngày mai tớ có thôi nhớ nhung về cậu?

2017-07-27 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Những ánh đèn phố thị len lỏi giữa màn mưa trắng xóa. Thành phố luôn cựa quậy chưa bao giờ chịu ngừng một giây vận động vậy mà giờ đây tĩnh lặng vô cùng. Mà dường như lòng tớ cũng tĩnh lặng như thế. Chỉ là thỉnh thoảng tim vẫn cứ nhói từng cơn bởi ai đó nhắc về cậu. Nhưng tớ không trốn tránh hay vờ như không nghe thấy, tớ vẫn đứng đó, lắng nghe từng từ họ kể về cậu để biết rằng cậu vẫn sống tốt và hạnh phúc.

***

Cho những ngày mưa ở thành phố.
Cho những ngày xa cách.
Cho thanh xuân của tớ, của cậu, của chúng ta...

Những ngày này, thành phố cứ ướt sũng vì những cơn mưa bất chợt nhiều khi đến vội vã. Thành phố cứ ướt sũng, nhưng lòng người sao vẫn cứ mãi hanh hao đến khô khốc. Là vì lòng đã nguội lạnh với những nhớ nhung? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương nào một bóng hình đã cũ? Hay trái tim trở nên chật chội như thành phố vốn dĩ đông đúc chen lấn ngoài kia, để chẳng thể nhét thêm một bóng hình ai vào đó.



Chiều nay, trời lại đổ mưa xối xả và dai dẳng không ngớt, tớ thì lại chẳng mang theo áo mưa, mà lòng thì chẳng muốn đứng đợi, bởi người ta bảo “Ở Sài Gòn ấy à, đợi gì thì đợi chứ đừng đợi hết mưa”, vậy là cứ để mặc mưa chạy xe về. Dòng người hối hả ngoài kia cũng vội vã chạy xe nhanh hơn để mong có thể nhanh chóng thoát khỏi cơn mưa dai dẳng đang rượt đuổi theo họ không buông. Thỉnh thoảng có vài người dành vài ba giây khi dừng đèn đỏ ngó nhìn tớ bằng ánh mắt tò mò khó hiểu. Những giọt mưa đầy sắt lạnh kia thấm vào da thịt khiến bản thân run lên bần bật từng cơn, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng dính chặt vào cơ thể chẳng mang lại được chút hơi ấm dù là mỏng manh nào. Nhưng chẳng hiểu vì điều gì mà khiến bản thân lại lì lợm như vậy không chịu ngừng xe để trú mưa, hoặc ghé chân vào quán tạp hóa bên đường nào đấy mua một chiếc áo mưa. Bất chợt, tớ lại nghĩ về cậu, liệu ở một nơi khác của thành phố cậu có đang ướt mưa như tớ?

Về đến phòng, chui vội vào phòng tắm, tắm thật nhanh lau người thật khô pha cho mình một cốc trà gừng nóng để khỏi bị cảm lạnh. Bụng dạ cồn cào vì đói. Ngày trước, lúc cậu còn bên cạnh cứ đều đặn ngày ba bữa đều nhắn tin căn dặn phải ăn uống đúng giờ. Dù cho không muốn ăn cũng phải ăn bởi trước giờ tớ luôn nghe theo những lời cậu căn dặn, thực hiện theo mà chẳng một chút nghĩ suy. Thỉnh thoảng đêm cậu còn mang thức ăn qua nữa, bây giờ thì chỉ còn mỗi bản thân tự chăm lo cho mình. Vì sợ lắm những đêm bỏ bữa, đến khuya dạ dày quằn quại đau, môi mím chặt ngăn nước mắt chảy chỉ mong những lúc như vậy vẫn còn cậu ở bên, được cậu ôm vào lòng và hôn nhẹ lên tóc, có như vậy mọi cơn đau cũng hóa thành dịu dàng.

Liệu ngày mai tớ đã thôi nhớ nhung về cậu?

Ăn tối xong, tự pha cho mình một cốc cà phê nóng, ngồi lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa như những con thiêu thân lao vào cửa kính rồi vỡ tan tành tựa như tình yêu của tớ. Những ánh đèn phố thị len lỏi giữa màn mưa trắng xóa. Thành phố luôn cựa quậy chưa bao giờ chịu ngừng một giây vận động vậy mà giờ đây tĩnh lặng vô cùng. Mà dường như lòng tớ cũng tĩnh lặng như thế. Chỉ là thỉnh thoảng tim vẫn cứ nhói từng cơn bởi ai đó nhắc về cậu. Nhưng tớ không trốn tránh hay vờ như không nghe thấy, tớ vẫn đứng đó, lắng nghe từng từ họ kể về cậu để biết rằng cậu vẫn sống tốt và hạnh phúc.

Ngày trước, khi chúng ta còn bên nhau, cậu hay ôm trọn tớ từ đằng sau cùng dõi mắt ngắm nhìn thành phố chìm đắm trong mưa. Hơi thở ấm nóng của cậu phả vào tai tớ. Hơi ấm quen thuộc lan tỏa. Bây giờ tớ vẫn đứng đây, vẫn khung cửa sổ cũ, vẫn thành phố quen thuộc, nhưng cậu đâu rồi? Bất chợt tớ lại nhớ đến những cái ôm xiết chặt cho thỏa nhớ mong, những nụ hôn mơ màng cho thỏa những xa cách, những ngón tay đan nhau như chưa từng chia lìa.

Phía ngoài xa kia, ánh đèn đã dần tắt, thành phố dần bị bóng đêm bao lấy. Đồng hồ điểm 12 tiếng chuông. Ngày mới đã lại bắt đầu. Nhưng những bộn bề của ngày cũ sao vẫn cứ bám víu lấy chưa chịu buông. Tự hỏi lòng mình Liệu ngày mai thành phố có còn đổ mưa? Liệu ngày mai lòng tớ có còn rơi lệ? Và liệu ngày mai, tớ đã thôi nhớ nhung về cậu?

Ngày mai, trời chắc sẽ hết mưa và tớ chắc cũng sẽ thôi đau lòng.

Ngày mai, trời chắc sẽ nắng và tớ chắc cũng sẽ yêu một người.

© Lạc Hi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top