Kí ức về Tết
2017-01-23 01:35
Tác giả:
Lại một cái Tết nữa đang về. Những ngày này đây tiết trời tuy chưa đến nỗi rét quá nhưng cũng đủ để người đi đường cảm nhận được những cái lạnh của từng cơn gió đang táp vào mặt. Bên ngoài những vệt nắng vẫn cứ vàng mênh mang, nhưng cũng chỉ xua đi bớt một phần nào của cái lạnh.
Đêm về, sương xuống, những cơn gió lạnh mang về cho ta những khoảng lặng bâng khuâng trong lòng. Chỉ mong mùa đông đến và đi thật nhanh để cho mùa xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc. Những cơn gió làm xao động, từng gợn sóng lại đuổi nhau như cái trò chơi trốn tìm đuổi bắt của ta từ cái thời ta còn trẻ. Ngày đó, chơi cùng nhau vô tư lắm nên có biết gì đâu. Nào ai có biết đuổi bắt những cái không tên, vô hình vô bóng bao giờ. Lớn lên rồi chợt nhận ra cái ta muốn tìm lại đang trốn mãi thật xa, tìm hoài không thấy. Khoảng lặng trong lòng cứ ngày một lớn lên cho những cái không tên vô hình vô bóng ấy thắt ẩn thoắt hiện, chợt đến chợt đi, nhẹ như mây.
Tết! Lại Tết! Ước gì trở lại được ngày xưa để được sống cùng Tết xưa ấm áp. Đó là khi trước Tết khoảng ba tháng, mẹ lại hì hụi trồng từng cây Vạn Thọ, cắm những củ Thược Dược hay trồng những cây Violet xuống vườn. Tiếp sau đó là những ngày vun vun, tưới tưới và mong sao nó ra hoa đúng vào dịp Tết. Thích thú biết bao khi những nụ hoa bắt đầu he hé đón chào mùa xuân như ta đã từng mong ngóng Tết.

Vui hơn cả là được đi chợ Tết, cùng mua những mảnh giấy mầu về cắt dán và gấp những hình sao hay con vật ngộ nghĩnh, sau đó dùng chỉ xâu nó lại thành những chuỗi dài để treo lủng lắng trước cửa sổ như những cái rèm thật đáng yêu. Mỗi khi được đi chợ Tết, thật bắt mắt với dãy hàng xén hay những loại rau củ quả sặc sỡ. Chợ ngày Tết thì chẳng thiếu thứ gì. Vui đến mấy cũng không thể quên mua ít bột mì để về làm bánh nhúng. Cái thứ bánh tao nhã vừa ăn vừa chơi nhưng cũng đủ sức gắn kết bạn bè tụ tập. Đi qua những hàng làm cốm, giã cốm mà hương từ những hạt lúa xanh tỏa ra thơm ngào ngạt khiến ta quên khuấy đi cái lạnh của mùa đông. Dãy hàng xén và hàng mã là hai dãy hàng hấp dẫn chúng tôi nhất. Vì ở đó có những trò chơi, có những chiếc vòng tay, vòng cổ, nào lược nào gương, nào cặp ba lá làm nên duyên con gái một thời. Ý nghĩa nhất là rẽ ngang cuối chợ, nơi có ông đồ quê ngồi chễm chệ bán chữ. Từ chiếc bút, từng nét chữ được viết ra như rồng bay phượng múa với những lời chúc đủ đầy, quen thuộc như “Chúc mừng năm mới” hay “Cung chúc tân xuân”. Chỉ nhìn qua thế thôi mà ai chẳng muốn mua những cái “Phúc, Lộc, Thọ” ấy về nhà.

Năm tháng trôi đi, cứ đến độ Tết lại trở về sau 365 ngày lao động mệt nhọc. 365 ngày, nhiều là vậy nhưng cũng trôi đi thật nhanh, chẳng thiếu ngày nào đâu. Mỗi ngày trôi qua lại cho ta một ước mong khao khát, như nắng mùa thu, gió mùa xuân, mưa mùa hạ. Mưa gió khắc nghiệt là thế nhưng mùa vẫn tròn trịa, đủ đầy.
Giờ đây Tết lại sắp về nhưng nó không còn thiêng liêng, háo hức, chờ đợi như cách đây đã nhiều năm. Ngay từ bây giờ đã là những ngày nghẽn mạng vì cạnh tranh mua vé tàu vé xe ngày tết. Sợ nhất là những lần về quê trên những chuyến xe khách chật cứng người, tay xách nách mang. Bến tàu bến xe nhộn nhạo, kẻ đến người đi, kẻ vào người ra hành lý ngổn ngang bến bãi. Vừa bước chân ra cửa xe, hơn chục “bác” xe ôm như muốn nhấc bổng ta đặt lên xe của họ. Sợ nhất là những khi ra phố, đứng đợi hai mươi phút cũng chẳng thể sang được bên kia đường.

Đêm 30 Tết bây giờ là chùm trong chăn ấm, thay vì thức đợi giao thừa là thức đợi xem các chương trình cầu truyền hình trực tiếp và “Gặp nhau cuối năm”. Hoặc là vùi đầu vào mạng để gửi đi hàng trăm thông điệp chúc tết đến người thân, bạn bè. Ngày nay thói quen đi chúc tết, thăm hỏi bạn bè cũng đơn giản đi nhiều. Bao mong muốn, ước nguyện muốn gửi gắm đến những người bạn mà mình yêu quí đã được gói vào một cái tin nhắn.
Ào một cái, Tết đến lại đi như gió nhẹ, trả lại cho ta nỗi bâng khuâng và xốn xang sau Tết. Những ngày ồn ã nhất đã qua đi trả lại sự bình yên cho trời xanh, mây trắng nắng hồng. Đâu đó từ khung cửa nhà ai vẫn vẳng ra “khúc giao thừa lặng lẽ” với những ca từ sâu lắng nồng nàn làm cho tâm hồn ta xôn xao khó tả.
Cuộc sống hối hả qua, ngày tháng vội vã xa, để lại trong lòng ta những dư âm đậm nhạt của những ngày Tết xưa và nay, của những cái cũ và mới luôn lắng đọng, xen kẽ và lan tỏa. Cuộc sống là của tất cả mọi người, Tết cũng là của tất cả mọi người, nhưng mỗi ai đó đều có riêng những suy nghĩ và cảm nhận của mình về Tết. Đón Tết nay để nhớ những Tết xưa cũng là để ghi nhớ mãi công ơn ông bà, mẹ cha một thuở. Tết đã qua rồi, nhưng bên ngoài nắng vẫn xanh trời và vàng tươi như sắc mai vàng nở muộn. Để trong lòng ta 365 ngày, hình ảnh của Tết vẫn còn phảng phất như lúc mới tinh khôi.
© Nguyễn Thúy Hạnh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.