Khu vườn của những yêu thương
2021-03-19 01:20
Tác giả:
Thùy Minh
blogradio.vn - Con người cũng giống như loài ong vậy, chỉ cần mỗi người làm thật tốt công việc của mình là đã giúp mang đến những điều tốt đẹp cho mọi người, cho xã hội. Mẹ mong là sau này lớn lên, con cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất công việc của mình.
***
Mẹ tôi có một khu vườn nhỏ sau nhà. Mỗi ngày, mẹ tôi đều dành những thời gian rảnh rỗi để chăm sóc cho khu vườn của mình. Khi thì gieo hạt, khi cuốc đất, dọn cỏ. Dưới bàn tay chăm sóc của mẹ, khu vườn lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ và xanh mướt những luống rau. Ai đến chơi nhà cũng mê tít khu vườn xinh xắn ấy.
Có lần, tôi hỏi mẹ:
- Sáng nào mẹ cũng đi chợ, sao mẹ không mua rau luôn cho nhanh còn vất vả trồng làm gì thế?
Mẹ cười, bảo:
- Mẹ thích công việc này, được làm việc mà mình yêu thích sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái. Hơn nữa mỗi ngày đều có rau sạch cho bữa cơm của cả nhà, mẹ còn thấy vui lắm đấy! Việc gì cũng vậy, dù lớn lao hay nhỏ bé, nếu mang lại hạnh phúc cho bản thân và những người xung quanh, thì đều nên làm con ạ!
Chín, mười tuổi, tôi đã đủ lớn để hiểu những lời của mẹ. Và tôi hiểu tại sao, mẹ luôn để chúng tôi làm những việc mà mình yêu thích, dù có không ít việc thật ngốc nghếch và chẳng có kết quả. Như việc hai chị em tô trát gần hết hộp phấn trang điểm của mẹ lên mặt chỉ để cho xinh hơn, nhưng thực chất chẳng khác gì “ma nữ”. Hay việc dùng đến cả tập giấy in của mẹ chỉ để vẽ bông hướng dương cho thật đẹp hưởng ứng chương trình ủng hộ bệnh nhi ung thư trên mạng xã hội...
Vườn mẹ trồng đủ các loại rau, mùa nào rau ấy, quanh năm. Rau nhà ăn không hết, mẹ thường gói ghém cho chị em chúng tôi mang biếu ông bà, các bác. Mẹ bảo: “Nhà mình trồng được rau sạch, nên chia sẻ cho mọi người”. Hai đứa tôi thích lắm, vì được làm shipper cho mẹ. Và vì một lí do khác nữa, là mỗi lần mang biếu rau, ông bà và các bác, các thím đều cho lại cái kẹo hay phong bánh. Trẻ con mà, chỉ thế là vui rồi. Càng lớn lên, tôi càng thấm thía câu nói của mẹ: “Khi các con cho đi lòng thơm thảo và sự quan tâm, các con sẽ nhận về những điều đó từ mọi người!”
Và mẹ đã rất vui, khi bình thường, chúng tôi chắt chiu từng đồng lẻ để nuôi lợn, nhưng khi xem những hình ảnh về đồng bào miền Trung đau thương trong cơn lũ cuốn, thì chúng tôi lại sẵn sàng mổ lợn để góp những đồng bạc lẻ ấy ủng hộ cho đồng bào. Mẹ còn giúp chúng tôi soạn sắp lại những bộ quần áo đã chật để chúng tôi háo hức mang tất cả ra nhà văn hóa gửi lên chuyến xe chuẩn bị đi vào cứu trợ miền Trung.
Những khi rảnh rỗi, chị em tôi thường ra vườn giúp mẹ tưới nước, nhặt cỏ. Bắng nhắng, lăng xăng, có lần dẫm cả lên rau rồi lấm lét chờ mẹ mắng. Nhưng mẹ chả bao giờ mắng, kể cả khi tôi ngây ngốc hỏi: “Ơ, thế mẹ không mắng à?”, mẹ cũng chỉ bảo: “Các con biết lao động, biết làm việc giúp mẹ là mẹ vui rồi, kẻ lười biếng không chịu làm việc mới đáng trách mắng. Còn khi đã biết làm việc, sai ở đâu thì sửa ở đó! Mấy cây rau hỏng này, giờ làm thế nào nhỉ?”. Tôi bảo: “Để con trồng cây khác thế vào”. Và thế là chị em tôi đi tỉa những cây mới trồng lên đó. Dĩ nhiên, cũng sẽ cẩn thận hơn để không dẫm lên rau nữa.
Cuối vườn, mẹ trồng một khóm bí. Từ lúc nào, khóm bí ấy đã lên xanh mơn mởn và trổ bao nhiêu là hoa, những bông hoa vàng ươm và mịn màng lụa phấn. Đứa em tôi thích quá, lại gần, ngắm nghía. Nó vạch đám lá mướt xanh và reo lên: “A, mẹ ơi, bao nhiêu là quả này! Một, hai, ba, bốn...”. Nó đếm đi đếm lại mà không biết chính xác là có bao nhiêu quả nữa. Nó hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Những trái bí này đã được sinh ra như thế nào?
Mẹ chỉ cho chúng tôi những bông hoa bí vàng ươm, nói:
- Mấy đứa có nhìn thấy những bông hoa đực và những bông hoa cái kia không? Chúng thụ phấn cho nhau để sinh ra những trái bí.
Tôi thắc mắc:
- Nhưng chúng cách xa nhau như vậy thì làm sao có thể thụ phấn cho nhau hả mẹ?
- Nhờ những con ong con ạ! Chúng bay qua bay lại để hút mật, chân của chúng mang phấn từ hoa này đến hoa kia, và trái bí đã được sinh ra như thế.
Tôi reo lên:
- Thật tuyệt vời, con ong chỉ làm việc hút mật của mình mà lại có thể giúp cây ra trái.
Mẹ ôn tồn nói:
- Đúng thế, con người cũng giống như loài ong vậy, chỉ cần mỗi người làm thật tốt công việc của mình là đã giúp mang đến những điều tốt đẹp cho mọi người, cho xã hội. Mẹ mong là sau này lớn lên, con cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất công việc của mình.
Mẹ tôi là thế, thật giản đơn nhưng cũng thật sâu sắc. Từ vườn cây của mẹ, tôi đã học được biết bao bài học cuộc sống bổ ích. Cảm ơn mẹ, vì tất cả những hành trang mẹ tỉ mỉ gói ghém chuẩn bị cho chúng tôi bước vào đời.
© An Hạ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng ta chỉ sống một lần trong đời l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.