Không bỏ cuộc
2025-05-29 15:40
Tác giả:
Taki Ngô
blogradio.vn - Ngày nó đi nhập học bố mẹ nhắc nhở đủ điều và nó tự nhắn nhủ mình, mình sẽ hái được quả ngọt, mình phải thành công thì mới xứng đáng với sự trông chờ của bố mẹ. Nhưng cuộc đời không màu hồng như nó nghĩ, bước chân vào đại học chỉ là khởi đầu của chặng đường mới, là lúc nó thấy phải tự mình xây dựng thành công cho mình.
***
Những cơn sóng dồn dập, dồn dập đánh vào bờ, xô vào vách đá, mạn thuyền những thanh âm rào rào, liên tục như nhắc nhở cho một cuộc sống hối hả, vội vã. Quan nghe tiếng sóng, tiếng sóng như đánh thức nó nhớ về những ký ức tuổi thơ nơi nó được sinh ra, lớn lên, nơi nó sẵng sàng ra đi để tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn, đó là cánh cửa đại học.
Trải qua hơn chục năm bôn ba nơi phố thị xa hoa, rực rỡ, giờ Quan đã là một ông chủ của một công ty nổi tiếng về sản xuất nước mắm. Nó không thể nào quên được quê hương mình khi ngửi thấy mùi nước mắm mà nó làm ra, mùi hương ấy như gửi vào trong đầu nó những đợt sóng, những đợt sóng dồn dập làm cho nó khó chịu đến nhường nào, mãi đến chục năm sau nó mới quyết định quay về vùng quê nghèo này.
Nó nhớ khi quyết định rời xa nơi này để vào giảng đường đại học nó đã phải đấu tranh rất nhiều, bởi vì cơ bản gia đình không có đủ khả năng về tiền bạc để cho con theo học. Bố là một người đàn ông làng chài suốt ngày bám biển, mẹ chăm lo cho gia đình mà gầy đi theo năm tháng. Trường đại học lại tận Sài thành xa xôi. Lúc đó có thể không có sự lựa chọn nào khác là phải ở lại vùng quê nghèo này, suốt đời lam lũ, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Vùng quê nghèo này sẽ hãm lại ước muốn giàu sang, tắt đi ánh sáng đổi đời của nó và gia đình. Là một học sinh giỏi, không cam tâm điều đó, nó tham học, tham làm, tham tiền, tham giàu sang, tham sự tôn trọng, dù điều đó nó không để lộ ra ngoài cho ai biết cả. Đây là cơ hội một lần trong đời, không thể bỏ lỡ được. Nó đã quyết định dù bằng cách nào đi nữa, dù cô đơn không tiền bạc đi nữa, nó cũng phải thoát khỏi cuộc sống nghèo khó này đi tìm kiến thức, cơ hội ở chân trời mới, vì vậy, nó quyết tâm vào thành phố nhập học. Đó là một trường đại học mà nó hằng ao ước, theo đuổi.
Nó biết nếu cứ với sĩ diện này, nó sẽ không thể nào tiến xa hơn được, cái chính là nó phải trị được tính hiếu thắng và kiềm chế lòng kiêu hãnh của một thằng con trai mới lớn. Một con người nghèo và không có đủ điều kiện tài chính vào đại học để đi vay mượn khắp nơi trong xóm, từ người thân nhất, đến những người chỉ biết qua tên. Bố mẹ biết con mình làm như vậy nên ông bà cũng cố gắng đi vay khắp bên nội, bên ngoại để con mình có tiền vào giảng đường đại học. Thấy con quyết tâm đến vậy bố nó nói một câu khiến nó không thể nào quên:
- Cho dù gia đình mình có thiếu ăn thiếu mặc, cũng sẽ giúp con thực hiện ước mơ. Cố gắng lên nha con, gia đình mình trông cậy vào con.

Ngày nó đi nhập học bố mẹ nhắc nhở đủ điều và nó tự nhắn nhủ mình, mình sẽ hái được quả ngọt, mình phải thành công thì mới xứng đáng với sự trông chờ của bố mẹ. Nhưng cuộc đời không màu hồng như nó nghĩ, bước chân vào đại học chỉ là khởi đầu của chặng đường mới, là lúc nó thấy phải tự mình xây dựng thành công cho mình.
Những lúc quẩn quanh Quan nghĩ, nếu thất bại nó sẽ chết, chết theo đúng nghĩa đen, bởi nghèo mà không có sự cố gắng để thành công thì sẽ thất bại và sẽ chết. Chết vì chối bỏ những kì vọng của bố mẹ dành cho mình. Nó nghĩ, nếu thất bại, người dưới những cơn sóng kia sẽ là nó. Nó sẽ không toàn thây bởi những con cá, những con sóng mạnh mẽ, nếu nó không mạnh mẽ chúng sẽ nhấn chìm Quan đi, nhấn đi cái ý chí thay đổi số phận và đưa nó đến cái chết. Và những con sóng đã thất bại, như cách mà xã hội này vận hành, ý chí sẽ chiến thắng.
Nhìn những cơn sóng dồn dập, Quan nghĩ đến những tháng ngày trên giảng đường đại học của mình. Thời gian đầu tới trường Quan chưa gặp được một người bạn thân nào, một thầy giáo, cô giáo nào hay một người thân nào giúp đỡ, dẫn dắt mở đường cho mình. Khi ấy chỉ có ý chí mới làm cho Quan vượt qua hết khó khăn này, đến khó khăn khác trong học tập và kiếm sống.
Quan còn nhớ như in khoảnh khắc bạn bè chê cười cách ăn mặc không hợp thời, hợp mốt của nó. Những ánh mắt không thiện cảm, những cái chề môi, lắc đầu, thậm chí có đứa còn nói mày là thằng nhà quê bon chen đi học làm gì, về mà làm ruộng. Nhưng nó tự nhủ rằng nó sẽ cố gắng để có đầy đủ mọi thứ, những thứ mặc trên người không thể đánh giá được bản chất của con người nhưng các bạn thiển cận của nó thì vẫn nghĩ thế. Tiếng gió mỗi lúc một lớn, kèm theo đó là những cơn sóng dữ làm cho nó nghĩ đến chính cuộc đời của nó, phải đánh đổi bao nhiêu mồ hôi, nước mắt để đi tìm thành công cho riêng mình. Nó nhớ lắm những tháng ngày học tập, nghiên cứu trong trường, nó hoàn toàn thua thiệt so với các bạn về tiền bạc nhưng về sự cần cù, siêng năng thì nó luôn luôn xếp nhất. Chính vì vậy nó luôn là cái gai trong mắt của những đám bạn lười nghiên cứu và những thầy cô không mấy thiện cảm về nó. Trong khi chất lượng nghiên cứu của nó vô cùng cao nhưng bị thầy cô và bạn bè đánh giá rất thấp, cho là chưa hội đủ một yếu tố nào đó, như là cái hồn, cái cốt của vấn đề không phải ở kiến thức, sự cần cù, chăm chỉ mà đó là một yếu tố sâu xa nào khác mang tầm vĩ mô mà nó đến bây giờ vẫn chưa hiểu được. Chắc nó nghĩ, nó là dân nhà quê không có kiến thức sâu bằng các bạn nên nó cứ thế bỏ qua cho đến đỉnh điểm của một vấn đề, là nó không có tiền cho việc nghiên cứu chuyên sâu hơn. Nhưng nó không bỏ cuộc dù phải thất bại bao nhiêu đi nữa.
Nhưng cuộc đời không có tuyệt đối, nó đã gặp được người thầy, một người vừa có tâm và có tầm đã phát hiện ra nó, luôn quan sát nó trong mỗi buổi dạy học. Một đứa vừa ngoan, hiền, vừa học giỏi và kính trọng thầy cô. Cô là người đã dìu dắt nó đến thành công, cô không hề phân biệt nghèo, giàu, luôn dạy học trò của mình bằng cái tâm cao quý nhất của nghề nhà giáo. Có những lúc thấy Quan mặc một chiếc áo cũ, cô đã mua và tặng nó một chiếc áo, hay là những lúc nó có thành tích cao trong thi cử cô đều có phần thưởng cho nó. Cô không chỉ giúp nó, động viên nó tìm đến với thành công mà còn là người phát hiện ra tài năng của nó và định hướng nó theo đuổi giấc mơ xây dựng thương hiệu nước mắm.
Nhưng những khó khăn vẫn không dừng ở đó, vấn đề là việc phân phối và quảng bá thương hiệu ra ngoài thị trường gặp rất nhiều khó khăn. Dù là người cần cù, siêng năng và chất lượng nước mắm không thua kém hãng nước mắm nào khác nhưng việc đưa sản phẩm đến tận tay người tiêu dùng qua các kênh phân phối là một vấn đề đặt ra sống còn cho thương hiệu nước mắm của nó. Không chùn bước trước số phận, nó đã tận dụng cách làm đổi mới, sáng tạo, kể cả tốn hàng đống tiền vào viết tin, đăng báo để quảng bá thương hiệu sản phẩm nước mắm của mình. Thông qua hình ảnh con cá cơm và quy trình chế biến vô cùng sạch, hiện đại đã thu hút được người tiêu dùng đến với sản phẩm của nó,... Và thời gian cứ thế trôi đi, những con sóng giờ đây đối với nó ngày càng êm dịu và không còn hung hăng như trước nữa. Nó dường như nhận ra rằng "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Là một ông chủ lớn của một hãng nước mắm giờ nó đã có mọi thứ mà nó muốn có, một công việc ổn định, tạo ra hàng ngàn việc làm, một vị trí mà hàng ngàn, hàng triệu người khác mong muốn, muốn cái gì cũng có. Nhưng sâu thẳm trong trái tim nó đó là những cơn gió, những cơn gió không biết khi nào sẽ hung hăng, dữ tợn tạo ra những cơn sóng dập dồn về phía nó, rồi nó sẽ trôi dạt về đâu, trôi về đâu.
© Taki Ngô - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngược Dòng Ngược Lối, Chúng Ta Mất Nhau | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.









