Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khoảnh khắc tôi nhận ra anh yêu anh ấy

2022-08-31 01:30

Tác giả: Dahi


blogradio.vn - Tôi ngay khi biết không một ai có thể suôn sẻ đạt được mọi thứ theo ý mình, lúc biết hai người họ cố vào cùng trường nhau nhưng lại thất bại, tôi cũng không còn buồn nhiều nữa, thấy hơi vui là đằng khác, tôi biết họ sớm muộn sẽ đến với nhau thôi nhưng suôn sẻ quá tôi lại không cam tâm, giờ thì tốt rồi, chúc phúc cho họ xong cũng đến lúc tôi tìm chân ái mới cho cuộc đời mình.

***

Thuở ấy, ba chúng tôi học cùng một trường cấp ba nhưng khác lớp. Tôi và anh học ban tự nhiên còn anh ấy thì chọn xã hội. Năm lớp 12, tôi một lần nữa được học cùng lớp với anh, khoảnh khắc biết được danh sách cùng có tên anh và tôi, tôi như vỡ òa, cảm giác lúc ấy chẳng khác cái cảm giác sảng khoái như đạt được thứ mình hằng mong muốn là bao. 

Vì đã thân quen từ trước, tôi và anh chọn ngồi cùng bàn với nhau, những người bạn xung quanh thấy tôi và anh thân nhau cũng có buông ra vài câu trêu ghẹo, gán ghép chúng tôi với nhau, trong thâm tâm thôi vô cùng thích chí, còn cảm thấy sao hôm nay giọng các bạn lại ngọt ngào đến thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không đồng tình với các bạn, bảo các bạn hãy dừng lại. Tôi sau đó đương nhiên có ngó sang anh để xem phản ứng của anh, anh không nói gì, tôi của khi ấy lại ngu ngốc cho rằng im lặng nghĩa là đồng tình mà bây giờ nằm nghĩ lại chợt hiểu ra rằng, anh chỉ đơn giản là không quan tâm đến lời các bạn kia nói.

Anh có ngoại hình nổi bật, gần như là nổi bật nhất trong tất cả các nam sinh mà tôi từng gặp qua, cũng là người đẹp trai nhất, lũ bạn tôi gọi đó là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" vì còn một người nữa cũng rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả anh, người đó là anh ấy. Tôi không đồng tình, hai người họ đều đẹp theo hai cách khác nhau, anh thì đẹp trai theo kiểu góc cạnh, anh mang theo bên mình tràn đầy hơi thở của sự nam tính còn anh ấy lại đẹp theo nét mềm mại hơn, giống kiểu của các idol nam Hàn Quốc ấy, cách miêu tả này là tôi học lỏm được từ anh khi anh nói về anh ấy. 

nang_2a

Anh là kiểu người "tốt gỗ tốt cả nước sơn", vẻ ngoài ưa nhìn lại thêm thành tích học tập không chê vào đâu được của anh lại càng làm tôi thêm say đắm, dù vậy nhưng anh là người khô khan, không biết có phải vì lí do này mà điểm văn của anh mãi chỉ vừa đủ điểm qua môn hay không. Anh khô khan nên nói chuyện với ai cũng cộc lốc, là một "kẻ giết chết cuộc nói chuyện" hàng thật giá thật, chúng tôi thật sự rất thân nhau nhưng cũng chỉ nói được với nhau đôi ba câu rồi ai làm việc nấy. 

Sức học của tôi chỉ lượn lờ top 10 của lớp, không thấp nhưng không đủ để vào Bách Khoa, ngôi trường mà anh nói anh sẽ theo học. Tôi lấy anh làm động lực phấn đấu, đơn giản là vì tôi muốn 4 năm đại học, mình vẫn sẽ được đồng hành cùng anh. Tôi vẫn cứ tiến bộ từng ngày, tôi đương nhiên rất vui vì điều đó. 

Tôi khi ấy cho rằng anh mãi vẫn chưa có bạn gái là vì có tình cảm với mình, không cần biết có thật là vậy không, tôi chỉ giấu suy nghĩ ấy trong lòng, dù sao cũng chẳng có ai biết được. Cứ đến giờ ra chơi, tôi sẽ cùng anh đến ban xã hội tìm anh ấy, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng ở lớp mới anh chưa có bạn chơi cùng nên tìm đến bạn cũ để chơi thôi. Bên cạnh anh ấy, anh nói nhiều hơn hẳn, những câu chuyện vụn vặt chẳng hiểu anh lôi từ đâu ra để kể cho anh ấy nghe, hai người họ rất thích đánh nhau, đánh như đánh yêu ấy, quèo quẹt qua lại, vô cùng ấu trĩ. 

Ngày nào cũng vậy, từ những ngày đầu của năm lớp 12 đến tận ngày học cuối cùng, anh cứ đều đặn sáng sang nhà đón anh ấy đi học, giờ ra chơi rủ tôi lên lớp anh ấy, ra về đưa anh ấy về đến tận nhà, không sót một ngày nào. Tôi thật ra có hơi ganh tị với anh ấy, vì anh ấy có thể thân với anh đến mức đó cơ mà. Có lần tôi đùa, hỏi anh ấy rằng "Làm cách nào mà ông làm ông P nói nhiều như thế hay vậy, ở lớp tui ngày nào cũng gần như cạy miệng ổng ra luôn mà chẳng nói nổi hai câu cơ đấy". Anh ấy cười đáp lại tôi "Chắc tui bắt đúng tần số của ổng rồi đấy".

binh_1

Tôi cứ mãi giấu tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, không dám bày tỏ cũng không dám thể hiện quá nhiều trước mặt anh. Đến cuối năm học, sau khi đã hoàn thành chương trình học lớp 12 và hai tuần ôn thi ở trường, chúng tôi được phép ở nhà tự ôn những ngày cuối cùng, trước khi chính thức thi đại học, chúng tôi được trường tổ chức cho buổi lễ trưởng thành. 

Vì năm trước dính dịch bệnh, nhà trường không thể làm lễ ra trường cho các anh chị khóa trước nên họ quyết định làm lớn cho chúng tôi. Thứ khiến tôi bất ngờ nhất chính là trường có tổ chức bắn pháo hoa quy mô nhỏ ở sân bóng của trường. Ngay khoảnh khắc biết được sẽ có sự kiện bắn pháo, tôi có xúc động muốn tỏ tình với anh. 

Ngày lễ trưởng thành diễn ra từ sáng đến tối. Sáng chúng tôi diễn và xem văn nghệ, nhận bằng tốt nghiệp, chụp ảnh cùng gia đình, cùng lớp, cùng thầy cô giáo đã dạy chúng tôi và cùng bạn bè. Đương nhiên ba chúng tôi cũng kéo nhau chụp riêng một vài tấm. Đến trưa chúng tôi ăn tiệc cho nhà trường chuẩn bị, thay đồ rồi sinh hoạt cả tập thể khối 12 đến tận chiều tối. 

Tối đến, chúng tôi thay đồ một lần nữa rồi kéo nhau ra sân bóng lớn của trường, chuẩn bị xem pháo hoa. Vì mục đích an toàn, chúng tôi bị cản lại bởi một thanh chắn ngang ngực bao quanh sân bóng. Tôi xung phong chạy ra trước để xí chỗ cho cả ba, cả ba chúng tôi ôm thanh chắn, ngẩng đầu thật sâu để ngắm màn pháo hoa sáng rực cả bầu trời đêm. Giây phút ấy, hẳn là ai trong mỗi chúng tôi cũng đều sẽ hi vọng rằng tương lai của chúng tôi sẽ nở rộ và sáng bừng như pháo hoa. 

Ba chúng tôi sóng vai nhau ngắm pháo, trời vẫn sáng lập lòe như thế, tôi phát hiện chỉ có một mình anh ấy đang ngắm pháo, anh đang bận ngắm anh ấy. 

mua

Một tiếng nổ ầm phát ra, không biết là từ thứ pháo hoa vô tri kia hay tiếng đổ từ đáy lòng của tôi dâng lên. Những hành động mà anh đã làm với anh ấy như một cuộn phim, tua đi tua lại trong tâm trí tôi, và chợt, tôi vỡ lẽ. Ra là vậy.

Tôi không dám chắc với suy nghĩ của mình, cũng không dám thật sự cho rằng anh thích con trai, anh thích anh ấy. Tôi là một người có chính kiến, tôi đương nhiên không vì suy nghĩ đột nhiên nảy ra làm ảnh hưởng đến bản thân. 

Ngày hôm sau tôi như điên cuồng lao vào ôn tập những ngày cuối trước khi thi. Đáp lại công sức của tôi, tôi đỗ nguyện vọng 1 ngành công nghệ thông tin của trường đại học Bách Khoa, anh ấy thì đủ điểm đỗ trường Kiến Trúc. Tôi nghe nói anh thi còn nhiều điểm hơn cả tôi, không lý gì anh không đổ ngành công nghệ thông tin của Bách Khoa cả. 

Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi hay tin anh không chọn Bách Khoa, anh chọn Kiến Trúc. Tôi lặng đi vài phút, vài giờ, vài ngày hay bao lâu tôi chẳng nhớ nỗi. Tôi ngắm mình trong gương, người trong gương đang cười giễu cợt tôi hay nói cách khác tôi đang tự cười chính mình. Bài vẽ ở lớp năm cấp hai, gắng lắm anh mới đủ điểm qua môn vậy mà hôm nay anh lại đỗ Kiến Trúc? Tôi chẳng phải đến Ctrl C còn chẳng biết nó là phím tắt của chức năng gì mà vẫn chọn học công nghệ thông tin đấy thôi. Anh không giỏi vẽ nên đã lén học vẽ từ những năm đầu cấp ba, tôi thì cắm đầu ôn những bài toán vận dụng cao dù trước đó tôi ghét toán không thể tả. Ai rồi cũng làm những điều điên rồ đến không thể tưởng vì người mình thích thôi. Tôi như thế và anh cũng như thế.

em_1c

Tôi chỉ khóc hết hôm biết tin thôi, hôm sau tôi lại vực dậy tinh thần, tôi chẳng hiểu sao lại không quá buồn nữa mà đổi lại, lại thấy hơi hạnh phúc, tôi biết anh đang rất vui vì được đồng hành cùng người anh thích, tôi thích anh nên khi thấy anh hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc. 

Ấy vậy mà ngày nhập học, tôi bắt gặp anh ấy lãng vãng trong khuôn viên trường Bách Khoa, anh ấy đang ngẩn ngơ đứng nhìn danh sách sinh viên ngành IT. Tự dưng lúc ấy tôi thấy hơi buồn cười và có một chút hả hê cùng hài lòng, vì khi ấy tôi nhận ra người anh thích cũng thích anh. Chỉ là cả hai người họ hơi ngốc nên bỏ lỡ cơ hội học cùng nhau rồi. 

Tôi ngay khi biết không một ai có thể suôn sẻ đạt được mọi thứ theo ý mình, lúc biết hai người họ cố vào cùng trường nhau nhưng lại thất bại, tôi cũng không còn buồn nhiều nữa, thấy hơi vui là đằng khác, tôi biết họ sớm muộn sẽ đến với nhau thôi nhưng suôn sẻ quá tôi lại không cam tâm, giờ thì tốt rồi, chúc phúc cho họ xong cũng đến lúc tôi tìm chân ái mới cho cuộc đời mình. 

© Dahi - blogradio.vn

Xem thêm: Mong anh hãy cất lại quá khứ khi bên em | Radio Tình yêu

Dahi

Chợt tiếng trống lanh lảnh vang, hết giờ làm bài môn ngoại ngữ, tôi rơi vào hoang mang khi không biết đây có phải thời khắc đánh dấu chấm hết cho những mộng tưởng thơ ngây ngày bé hay chưa...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top