Khoảng bình yên của riêng mình
2020-01-04 01:30
Tác giả: Hứa T. Quỳnh Trang, Vân Lam, Lam Anh, Thiên Bình
blogradio.vn - Có lẽ tôi bắt đầu “già”. Vì mỗi khi nghĩ đến việc lê la cà phê cà pháo, tôi toàn nghĩ đến không gian để có thể ngồi và ngẫm về nhiều thứ. Có những quán mới đặt chân đến là đã toát lên nét hiện đại, công nghiệp với phong cách năng động. Ngược lại, cũng có những không gian phảng phất nét trầm buồn, rất “già” mà không thể lẫn vào đâu được.
***
Ngày cuối tuần, tôi thích thả mình trên chiếc ghế bành bên bậu cửa nhà tôi, thưởng thức ngụm chè xanh quen thuộc và đọc sách. Chè xanh tự nấu, nóng hổi và nhâm nhi ít bánh ngọt ngào hoà cùng những giai điệu của Yimura, những trang sách còn dang dở. Thật ra, đó cũng là sở thích của tôi từ lâu lắm rồi.
Có những ngày lê la ở quán quen cùng chúng bạn, nhiều khi không hiểu gì về thưởng thức nhưng cả hội vẫn thốt lên rằng thức uống nơi đây được đấy, lần sau mình lại đến nhé! Đó là cái thú vui, vì có chúng bạn và hàng tá những thứ lãng nhách góp vào, như: ngồi bàn nào gần thác nước, bản nhạc đang mở là bản mà mình thích lắm luôn, rồi nhìn cô gái đối diện kìa! Aya, sao xinh thế… và blah blah blah nhiều chuyện khác nữa. Để rồi nhận ra chè xanh ở nhà hay cà phê ở quán, gì cũng thấy ngon. Kiểu như là chất xúc tác, mục đích cuối cùng cũng chỉ để thấy những thứ đang hiện hữu quanh mình mà thôi!
Mới hai hôm trước, tôi tụ họp bạn cũ ở quán cà phê, cái không gian chật hẹp nhưng ồn ào của quán, kèm theo sự đông đúc của các tín đồ cà phê, các cư dân thời đại 4.0 trú ngụ đã làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Nhưng vì những điều lãng nhách kiểu như là nơi thuận tiện cho mọi người dễ dàng đến, và lý do chính đáng là lâu rồi không gặp gỡ, làm tôi có động lực hơn để hoà vào đó mà không phải không gian yên tĩnh.
Có lẽ tôi bắt đầu “già”. Vì mỗi khi nghĩ đến việc lê la cà phê cà pháo, tôi toàn nghĩ đến không gian để có thể ngồi và ngẫm về nhiều thứ. Có những quán mới đặt chân đến là đã toát lên nét hiện đại, công nghiệp với phong cách năng động. Ngược lại, cũng có những không gian phảng phất nét trầm buồn, rất “già” mà không thể lẫn vào đâu được.
Cũng có lần tôi đến quán quen, cái không gian yên tĩnh chợt vang lên như ném vài viên đá xuống hồ nước lặng. À thì ra, bàn đằng kia họ đang chơi cờ, hắn thua trong tiếc nuối còn gã thì hả hê với chiến thắng của mình. Cái nhìn trầm ngâm của gã thanh niên nào đó, phả khói thuốc vào không trung thành ra những hình thù kỳ dị, hay tiếng cười phá hà hà của gã trung niên đang xuề xoà với câu chuyện của gã. Điều đó không lấy gì là khó chịu. Nhưng những điều này lạc vào không gian năng động thì xem ra là điều lạc hậu, kỳ quặc, không hợp xu hướng. Vì ở đó, mọi người đi cùng nhau nhưng không nói chuyện với nhau, không phớ lớ hài hước khi ngồi đối diện nhau. Thay vào đó là sự nhộn nhịp trên thế giới phẳng, nơi mà nụ cười thể hiện bằng icon, selfie là kỹ năng thông dụng để check in địa điểm. Rất tự nhiên, những kiểu ảnh tai thỏ, chu môi, nheo mắt hay lạ lùng biểu hiện trên khuôn mặt.
Thật đấy, có lẽ tôi “già”. Tôi tưởng tượng hài hước rằng trong không gian của quán quen thuộc, nơi mà chúng bạn và tôi hay lê la tán gẫu, nếu như gã trung niên cố gắng tạo hình khói thuốc và selfie, mấy ông chơi cờ cười khanh khách khi di chuyển nước cờ, đã bước qua nửa bên kia của cuộc đời mà chụm đầu vào nhau, tóc pha sương thêm ria mép lồm xồm hướng mắt vào camera điện thoại, chu môi rồi nheo mắt tạo kiểu đáng yêu chắc là bi hài lắm.
Tôi cũng thích đi đây đó, khám phá nhiều vùng đất mới. Trong những chuyến đi đó, ngoài những lúc thưởng thức món ngon ở nơi mình đặt chân đến, thì tôi vẫn thích ngồi trong những quán ven đường ăn chút gì đó nhẹ nhẹ thôi, giải khát một nơi xa lạ nhưng người chủ quán vui tính hoạt bát làm tôi thấy mình thân thiện và thoải mái hơn. Có lẽ cũng là thói quen, những lúc như thế, tôi thấy mình đã ra khỏi những ồn ào xô bồ, tôi ngồi đó ngắm nhìn cuộc sống trong một sự ồn ào tĩnh lặng!
Như hôm nay đây, ngày chủ nhật bình yên của tôi. Nắng sớm mai, nhẹ nhàng qua kẽ lá, trong veo. Trên vòm trời xanh thẳm kia, không chút gợn mây. Bên bậu cửa hướng về phía mặt trời, tôi ở đó bên tách chè xanh, bỏ quên đi những điều vụn vặt, chỉ để đắm mình trong những trang sách. Những quyển sách cũ mà tôi mãi vẫn chưa đọc hết chúng, bởi công việc cứ đeo bám mãi chưa dừng.
Không gian lắng đọng trong từng giai điệu của Yimura mà tôi đang nghe, dư vị chè xanh ngọt lịm trong tận cuống họng mình. Tôi mỉm cười cho một ngày đẹp trời, đắm chìm trong không gian của chính mình. Giai điệu du dương, dư vị ngọt ngào, từng trang sách của tôi trở nên thú vị. Không biết, những người bạn của tôi, mọi người đang làm gì với một ngày đẹp như vậy. Ngủ nướng để níu lại giấc mơ đang còn dang dở, hay tụ tập bù khú những câu chuyện đang hot, hay phả vào không gian khói thuốc đau khổ vì tình yêu? Cũng có khi, ngày chủ nhật không phải là ngày đẹp của ai đó, vì chỉ có công việc mới là niềm vui bất tận, và cũng là ngày đẹp nhất chăng?
Rồi ngày chủ nhật cũng sẽ qua nhanh thôi, khi bóng chiều buông như quả bóng tròn đỏ rực bị lọt thõm, ẩn nấp sau hàng hà các toà nhà cao tầng xa tít tắp. Chiều nắng tắt, đường phố lại lên đèn. Đêm phố thị vốn dĩ không ngủ, nhưng trên màn trời đầy sao hay ánh đèn đêm lung linh ấy, đâu đó những trang sách đọng lại trong ký ức của tôi, những điều giản dị.
Ngày mai là ngày thứ hai đầy ắp công việc – thứ hai với hàng hà những thứ vô chừng ném vào mình, hay là ngày gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn bình yên thưởng thức tách chè xanh, đọc sách và hưởng thụ ngày chủ nhật của chính mình. Biết đâu đấy, đến khi nào đó không còn thời gian để thưởng thức ngụm chè xanh, cũng không còn được bình yên đọc sách, lúc đó tôi sẽ tiếc nuối biết dường nào.
Tại sao không dành cho mình khoảng bình yên như đã từng cơ chứ?
© Thiên Bình – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Đừng mượn nhau vào những ngày cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu