Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi khoảng cách chỉ là con số

2020-08-31 01:25

Tác giả: Phương Nguyễn


blogradio.vn - Chúng ta phải tin tưởng nhau chứ, cậu nhỉ. Đừng lo lắng về khoảng cách. Ừm, cậu cười. Cậu tin thì mình cũng tin. Hè này, mình sẽ lên chỗ cậu chơi, vài ngày. Biết là đùa nhưng tớ vẫn vui lắm lắm.

***

Người người nói với tớ, mấy đứa học sinh lắt nhắt vài ba cái tuổi đầu thì làm gì đã hiểu về tình yêu. Với chúng mình, vài cái cửa lớp và hành lang đã là khoảng cách xa xôi. Vậy mấy trăm cây số được gọi là gì, “khoảng cách đo bằng năm ánh sáng” ư?

Cậu là người thủ đô, dân chính Hà Nội chính gốc. Giữa cái chốn hiện đại, đông người, nhộn nhịp ấy, gia đình cậu sống trong một căn nhà cổ, đôi nét xưa cũ với dàn hoa giấy trước hiên nhà. Cậu kể, từ đời ông nội, gia đình cậu đã sống ở đấy và cậu yêu căn nhà đó, nhiều. Tớ là một cô nhóc đến từ một thành phố be bé con con ở miền núi, nơi mà người miền xuôi hay tò mò rằng “có phải cậu cưỡi ngựa đi học và ăn cơm độn sắn không.”  Mỗi lần nghe câu hỏi như vậy, tớ đều cười xòa, thật lạ là người ta chẳng mấy khi tin tỉnh miền núi cũng sống theo lối hiện đại.

Chúng mình quen nhau nhờ một dự án mà cả hai cùng tham gia. Dự án về môi trường này hoàn toàn tuyển thành viên ở Hà Nội, nhưng ngốc ngốc thế nào, tớ vẫn muốn thử sức sau khi nhỏ nhẹ hỏi bạn phụ trách rằng khoảng cách địa lí có thật sự là ngăn trở không. “Không cậu ạ, vì chúng mình muốn thuận tiện mới thêm tiêu chí như thế.” Tớ đã rất phấn khích sau khi tham gia dự án.

Cậu được phân nhóm làm việc cùng tớ. Cậu khiến tớ khâm phục, thực sự. Và tớ cũng quý cậu vì cả tính cách nữa. Đốn tim chết được khi cậu sửa bài cho tớ rồi còn thêm vài lưu ý nho nhỏ và vài lời góp ý nhẹ nhàng. Thực ra thì tớ đâu dễ rung rinh như thế, nhưng vì người đó là cậu, nên tớ thấy điều này thật hiển nhiên. Chẳng biết chúng mình đã nhắn tin nhiều như vậy từ bao giờ và cũng chẳng biết từ khi nói đề tài inbox của hai đứa đã không còn gói gọn trong công việc.

Suốt hai, ba tháng trời, chúng mình cứ như vậy tiến lại gần nhau hơn, tớ một bước, cậu một bước. Đến nỗi, ai cũng biết chuyện của hai đứa. Mọi người trêu đùa vài câu, tớ cũng lúng túng ngại ngùng lắm ấy chứ, nhưng cậu chỉ im im, mặc kệ. Tớ đã từng nghĩ bản thân đang tự tưởng tượng về mối quan hệ này, tớ cũng từng tự buồn rồi chứ, nhưng rồi, tớ lại tự nhủ, cậu còn chưa nói lời nào, chẳng có lí gì tớ phải ngốc ngếch như thế.

Có đôi lần, cậu bâng quơ với tớ về khoảng cách yêu xa. Cậu chẳng nói rõ, nhưng tớ biết là cậu đang lo lắng về mối quan hệ của chúng mình. Chúng ta phải tin tưởng nhau chứ, cậu nhỉ. Đừng lo lắng về khoảng cách. Ừm, cậu cười. Cậu tin thì mình cũng tin. Hè này, mình sẽ lên chỗ cậu chơi, vài ngày. Biết là đùa nhưng tớ vẫn vui lắm lắm.

Tớ nghĩ, cứ như vậy cũng tốt, khi cả hai đều tin tưởng và trân trọng nhau. Tớ sẽ chẳng nói trước về tương lai đâu, cả hai đều đang học cách trưởng thành, vậy thì cứ trưởng thành và cùng tiến tới tương lai thôi, cậu nhỉ.

© Phương Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Níu giữ tuổi thanh xuân với những bộ phim học đường đình đám của Trung Quốc

Phương Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top