Khi khoảng cách chỉ là con số
2020-08-31 01:25
Tác giả:
Phương Nguyễn
blogradio.vn - Chúng ta phải tin tưởng nhau chứ, cậu nhỉ. Đừng lo lắng về khoảng cách. Ừm, cậu cười. Cậu tin thì mình cũng tin. Hè này, mình sẽ lên chỗ cậu chơi, vài ngày. Biết là đùa nhưng tớ vẫn vui lắm lắm.
***
Người người nói với tớ, mấy đứa học sinh lắt nhắt vài ba cái tuổi đầu thì làm gì đã hiểu về tình yêu. Với chúng mình, vài cái cửa lớp và hành lang đã là khoảng cách xa xôi. Vậy mấy trăm cây số được gọi là gì, “khoảng cách đo bằng năm ánh sáng” ư?
Cậu là người thủ đô, dân chính Hà Nội chính gốc. Giữa cái chốn hiện đại, đông người, nhộn nhịp ấy, gia đình cậu sống trong một căn nhà cổ, đôi nét xưa cũ với dàn hoa giấy trước hiên nhà. Cậu kể, từ đời ông nội, gia đình cậu đã sống ở đấy và cậu yêu căn nhà đó, nhiều. Tớ là một cô nhóc đến từ một thành phố be bé con con ở miền núi, nơi mà người miền xuôi hay tò mò rằng “có phải cậu cưỡi ngựa đi học và ăn cơm độn sắn không.” Mỗi lần nghe câu hỏi như vậy, tớ đều cười xòa, thật lạ là người ta chẳng mấy khi tin tỉnh miền núi cũng sống theo lối hiện đại.
Chúng mình quen nhau nhờ một dự án mà cả hai cùng tham gia. Dự án về môi trường này hoàn toàn tuyển thành viên ở Hà Nội, nhưng ngốc ngốc thế nào, tớ vẫn muốn thử sức sau khi nhỏ nhẹ hỏi bạn phụ trách rằng khoảng cách địa lí có thật sự là ngăn trở không. “Không cậu ạ, vì chúng mình muốn thuận tiện mới thêm tiêu chí như thế.” Tớ đã rất phấn khích sau khi tham gia dự án.
Cậu được phân nhóm làm việc cùng tớ. Cậu khiến tớ khâm phục, thực sự. Và tớ cũng quý cậu vì cả tính cách nữa. Đốn tim chết được khi cậu sửa bài cho tớ rồi còn thêm vài lưu ý nho nhỏ và vài lời góp ý nhẹ nhàng. Thực ra thì tớ đâu dễ rung rinh như thế, nhưng vì người đó là cậu, nên tớ thấy điều này thật hiển nhiên. Chẳng biết chúng mình đã nhắn tin nhiều như vậy từ bao giờ và cũng chẳng biết từ khi nói đề tài inbox của hai đứa đã không còn gói gọn trong công việc.
Suốt hai, ba tháng trời, chúng mình cứ như vậy tiến lại gần nhau hơn, tớ một bước, cậu một bước. Đến nỗi, ai cũng biết chuyện của hai đứa. Mọi người trêu đùa vài câu, tớ cũng lúng túng ngại ngùng lắm ấy chứ, nhưng cậu chỉ im im, mặc kệ. Tớ đã từng nghĩ bản thân đang tự tưởng tượng về mối quan hệ này, tớ cũng từng tự buồn rồi chứ, nhưng rồi, tớ lại tự nhủ, cậu còn chưa nói lời nào, chẳng có lí gì tớ phải ngốc ngếch như thế.
Có đôi lần, cậu bâng quơ với tớ về khoảng cách yêu xa. Cậu chẳng nói rõ, nhưng tớ biết là cậu đang lo lắng về mối quan hệ của chúng mình. Chúng ta phải tin tưởng nhau chứ, cậu nhỉ. Đừng lo lắng về khoảng cách. Ừm, cậu cười. Cậu tin thì mình cũng tin. Hè này, mình sẽ lên chỗ cậu chơi, vài ngày. Biết là đùa nhưng tớ vẫn vui lắm lắm.
Tớ nghĩ, cứ như vậy cũng tốt, khi cả hai đều tin tưởng và trân trọng nhau. Tớ sẽ chẳng nói trước về tương lai đâu, cả hai đều đang học cách trưởng thành, vậy thì cứ trưởng thành và cùng tiến tới tương lai thôi, cậu nhỉ.
© Phương Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Níu giữ tuổi thanh xuân với những bộ phim học đường đình đám của Trung Quốc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.