Phát thanh xúc cảm của bạn !

Huế tạnh mưa nhưng lòng em cứ dai dẳng mãi

2021-10-02 01:15

Tác giả: Mỹ Nam Như Họa


blogradio.vn - Huế tạnh mưa nhưng cơn mưa trong lòng em cứ dai dẳng như thế mãi. Phố lại đông đúc, người cạnh người, tay trong tay, chỉ có em là thầm lặng cô đơn như thế. Thành phố vẫn rất đẹp, chỉ là không còn anh. Hoàng Huy Khang, anh là một vết thương trong lòng em, đời này kiếp này không thể lành lại.

***

Huế hôm nay nắng rất đẹp, em mở cửa sổ ngắm nhìn thành phố yên bình ngày chủ nhật. Huế vẫn luôn bình yên theo cách riêng của nó, và em thích điều này.

Em từ bỏ công việc mang lại cho em ánh hào quang mà nhiều người mơ ước. Em bỏ lại Sài Gòn rực rỡ đèn điện mà em nghĩ đây là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc hành trình tìm miền đất hứa. Em bỏ ngoài tai lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, để đến Huế. Em thật cứng đầu, đúng không anh?

Xuống máy bay, em tự mình kéo vali, đi qua đám đông chen lấn, tùy ý chọn một chiếc taxi đến khách sạn. Cả sân bay đông như thế, có lẽ chỉ mình em với nỗi cô đơn chới với mà một mình em thấu. Thành phố xa lạ nơi em đến không có một ai vì em mà đứng đợi cả.

Em một mình tìm nhà để ở, dọn đồ xong cũng là lúc kết thúc ngày thứ ba em đến thành phố này. Em lê tấm thân mệt mỏi vào nhà tắm, lúc xả nước cũng là lúc em khóc thật lớn, em nhớ anh, Huy Khang của em.

Huế trong lời anh bình yên và dịu dàng, Huế trong lời anh có thể xoa dịu nỗi buồn, nhưng tại sao đến đây em lại không cảm thấy được xoa dịu, mà càng đau lòng hơn? Em không biết, cũng không thể hỏi anh, em ngồi một góc trên giường, nước mắt không sao ngưng được.

Nhận công tác ở Huế, lúc xuống máy bay việc đầu tiên Huy Khang làm là chụp bầu trời gửi cho cô, cô nói trời mùa thu miền Trung đẹp lắm, nắng vàng ươm buổi trưa, cái se lạnh buổi tối, tạo nên một hương vị rất riêng mà cô chẳng thể quên. Huy Khang đảo mắt, chỉ toàn thấy mưa rồi mưa, có lẽ anh đến không đúng lúc.

hue_-_mua

Lần đầu tiên Huy Khang nếm thử món ăn ở Huế, đậm vị quá, đồng chí thiếu tá cười “Cậu ráng làm quen đi, ở đây không ăn ngọt như Sài Gòn đâu, ăn như ri là ngon rồi”, giọng đồng chí nghe lạ quá, anh không hiểu hết cứ gật đầu vậy thôi.

“Cát Linh, em là người miền Trung nhưng đồ ăn em nấu lại không giống ở đây, anh muốn trở về ăn cơm em nấu.”

Cô nhận được tin nhắn dở khóc dở cười, cơm cô nấu mẹ cô còn chê, chỉ có anh là khen ngon thôi. Đợi khi anh công tác xong trở về cô sẽ nấu cho anh một bữa thịnh soạn. Không biết lần công tác này kéo dài bao lâu nhỉ…?

Cô không biết, anh cũng không biết, bọn họ đếm từng ngày để được gặp lại nhau.

Em ngồi ở một tiệm cà phê gần nhà, bởi vì em không chịu nổi ngột ngạt nữa nên quyết định đi dạo, Huế yên tĩnh thật, quán cà phê dăm ba khách, người đến lại người đi, không gian thật tĩnh lặng. Thật không dám tin nơi bình yên thế này tầm nửa tháng trước xảy ra trận lũ lớn làm sạt lở núi.

Lúc em đến đây, cho dù là trên chuyến bay, hay là xe bus đều nghe người ta bàn tán xôn xao về việc này, truyền thông ngày ngày đưa tin, nhưng bây giờ có lẽ mọi chuyện đã dần chìm xuống.

Em đến tham dự tang lễ của anh, trong di ảnh anh mặc quân phục, miệng cười tươi tắn. Tấm ảnh này là em đi chụp với anh lúc anh được phong quân hàm đại úy, thế mà hôm nay nó lại trở thành tấm ảnh để tưởng niệm anh, em không sao kìm được nước mắt. Tim em vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, hóa thành tro chôn cùng với anh xuống lòng đất lạnh lẽo.

bii-bo-roi-moi-hieu-yeu-dang-so-den-nhuong-nao

Mười hai chiến sĩ hy sinh trong khi thực hiện công tác cứu nạn, dưới tên của thiếu tá trong câu chuyện anh thường kể với em, chính là tên của anh, Hoàng Huy Khang. Em đã chờ đợi phép màu, nhưng nó không xảy ra. Cuộc gọi cuối cùng anh nói với em là lên đường làm nhiệm vụ, anh dặn em ngủ sớm, anh hứa anh sẽ an toàn trở về. Nhưng cuối cùng anh lại không giữ lời.

Anh là quân nhân, nơi nào nhân dân nguy hiểm nhất có anh bảo vệ, nơi nào nhân dân cực khổ nhất có anh gánh vác, cuối cùng sinh mệnh của anh cũng dâng hiến cho nhân dân. Vậy Huy Khang, còn em thì sao?

Huế lại mưa rồi, mưa rất lớn. Em như thấy được hình ảnh anh hành quân trong mưa, mưa nặng hạt hắt vào mặt anh bỏng rát. Anh đào bới lớp đất đá để tìm những người mắc kẹt, tay anh rớm máu mà vẫn không ngừng. Núi lại tiếp tục sạt lở, đất đá vô tình cuốn đi anh, người quân nhân của em. Lòng em đau đến quặn thắt.

mua-dep

Người ta tìm thấy anh dưới lớp đất đá, tay anh đặt lên túi áo bên ngực trái, nơi đó có ảnh của chúng ta. Mỗi lần nhìn tấm ảnh này em đều cười hạnh phúc, nhưng hôm nay lúc cầm tấm ảnh đã nhàu nát và bị hoen ố bởi lớp đất đá, em không kìm được mà khóc thật lớn.

Người quân nhân có đôi mắt cười cứ thế rời xa em mãi mãi, anh biết gì không, cây xương rồng anh tặng em đã nở hoa rồi. Anh nói khi cây xương rồng nở hoa, anh sẽ cưới em, anh lại thất hứa rồi đấy.

Huế tạnh mưa nhưng cơn mưa trong lòng em cứ dai dẳng như thế mãi. Phố lại đông đúc, người cạnh người, tay trong tay, chỉ có em là thầm lặng cô đơn như thế. Thành phố vẫn rất đẹp, chỉ là không còn anh. Hoàng Huy Khang, anh là một vết thương trong lòng em, đời này kiếp này không thể lành lại.

© Lê Nguyễn Nhật Hạ - blogradio.vn

Xem thêm: Kẻ giấu những giấc mơ

Mỹ Nam Như Họa

Sau này, chúng ta có tất cả, nhưng lại chẳng có chúng ta.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top