Hôm nay em lại nhớ anh rồi
2017-01-05 01:30
Tác giả:
- Chúng mình chia tay đi!
- Em đang nói gì vậy?
- Chúng mình chia tay đi anh, em mệt mỏi rồi anh à!
- Cả em và anh đều biết, chúng ta còn yêu nhau, rất nhiều.
- Yêu thì được gì chứ, yêu đến mấy cũng có đến được với nhau đâu? Anh nên đi tìm tình yêu mới cho mình đi, em cũng vậy. Chúng ta đừng gặp nhau nữa!
Anh à, hiện giờ anh có ổn không? Ngày hôm nay em lại nhớ anh rồi!
Anh còn nhớ không? Chúng ta yêu nhau nhiều, giận dỗi nhau cũng nhiều, mà hay nói những câu chia tay như vậy cũng rất nhiều, nhưng hôm ấy lại là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, lần cuối cùng nói lời chia tay!
Đáng buồn thật, anh nhỉ? Người ta yêu nhau chỉ mong có được tình yêu bền lâu, vậy mà chúng mình lại mong có được nhiều thời gian cạnh nhau, mong được mọi người chấp thuận.

Anh còn nhớ không? Cái ngày mà cả gia đình anh và em biết chúng mình quen nhau ấy, ngày hôm đó thật đáng sợ phải không anh? Họ bắt chúng mình chia tay chỉ vì cả hai gia đình có cãi vã từ trước. Ngày hôm ấy, cả em và anh đều đã khóc rất nhiều. Bố mẹ anh cấm anh không được lại gần em, không được nhắn tin, gọi điện cho em. Những ngày ấy, chúng mình vẫn lén lút gặp nhau, rồi anh ôm em, kêu em đừng nản lòng, anh sẽ cố gắng thuyết phục mọi người! Lúc ấy, em tự nói với bản thân, nhất đinh phải tin tưởng anh, không được phép nản lòng! Nhưng nào có dễ như vậy, chúng mình có cố gắng như thế nào thì vẫn thành con số 0, mọi người vẫn cấm cản. Thậm chí họ còn ép anh đi nước ngoài, thu điện thoại của anh để anh không còn cách nào liên lạc được với em nữa.
Buồn cười thật đấy? Những chuyện đời trước có gì mà lại liên quan đến chúng ta cơ chứ? Chúng mình làm gì sai? Chẳng nhẽ yêu nhau cũng là cái tội sao anh? Từ nhỏ em đã không nhận được tình cảm từ gia đình trọn vẹn. Đến khi lớn lên mong muốn có được một tình yêu yên bình cũng không có được. Người ta bảo, rồi em cũng sẽ nối gót theo cha đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thôi, vậy nên họ không cho anh bên cạnh em, họ sợ anh lấy em về rồi anh cũng sẽ phải chịu khổ. Em nghe vậy đau lắm anh à!
Có người từng nói: "Nếu nhưng yêu nhau mà không thể đến được với nhau thì tốt nhất cả hai đừng tiếp tục, thà cứ mãi là hai đường thẳng song song, đi đến đâu cũng gặp được nhau còn hơn là hai đường thẳng cắt nhau, chạm nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi!" Giờ thì cuối cùng em cũng hiểu được câu nói ấy!

Quyết định chia tay anh, em cũng đau lắm chứ! Nhưng biết làm thế nào được hả anh? Thà anh cứ để em ra đi, cả hai chúng ta đều còn được lựa chọn, anh sẽ không phải làm những gì mình không thích nữa, còn em, em cũng sẽ không phải nghe những lời lẽ không hay về gia đình mình nữa. Anh bảo em vô tâm, em không còn yêu anh nữa, anh bảo anh không thể xa em, anh bảo anh sẽ cố gắng thuyết phục mọi người. Anh bảo cùng lắm chúng mình cùng nhau bỏ đi một nơi thật xa, tự xây dựng hạnh phúc cho mình. Nhưng anh à, còn tương lai của anh thì sao? Anh muốn từ bỏ ước mơ của mình chỉ vì em sao? Em không muốn! Anh để em đi, không được nhớ tới em nữa, rồi cả anh và em - chúng ta đều sẽ ổn thôi. Và rồi, anh cũng sẽ kiếm được tình yêu mới, một cô gái tốt hơn em, em cũng sẽ tìm được một chàng trai có thể bảo vệ, che chở được cho em, và quan trọng nhất, là gia đình anh ấy nhận em!
Anh à, chúng mình có duyên, nhưng không có phận! Quên em đi, được không anh? Em cũng sẽ cố gắng quên được anh thôi, cho dù có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa! Ở trong tim em, anh mãi luôn là người em nhớ và yêu thương nhất! Để mình em nhớ anh là được rồi, anh nhé! Giờ em phải đi một nơi thật xa, xa nơi ở của chúng mình, xa quê hương, và quan trọng nhất là xa anh.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thứ tình cảm này cả anh và em đều nên chôn vùi xuống. Cho em được chào anh lần cuối, anh nhé!
Tạm biệt anh! Ở nơi đó, anh nhất định phải tìm được hạnh phúc cho mình đấy, nhất định! Cái nơi mà hai ta đã từng thuộc về nhau. Anh à, em yêu anh!
© An Nhiênn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa