Hồi ký mắt biển lặng
2023-12-16 05:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi biết sẽ có những nỗi buồn riêng, nhưng chúng chẳng kéo ta xuống tận cùng của tuyệt vọng đâu, vì sau đó, tôi đã gặp lại một cô Oanh rất khác!
***
Có lần tôi tâm sự với một người bạn rằng, dù tôi yêu quý và trân trọng những người phụ nữ, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ muốn trở thành họ. Vì sao ư? Có lẽ vì tôi thấy được họ đã gánh chịu lên cuộc đời mình quá nhiều sự đau đớn. Cả cô Oanh cũng vậy.
Những ngày còn là một đứa nhóc học mẫu giáo, tôi hay cùng mẹ chiều chiều sang nhà cô Oanh chơi. Nhà cô cách nhà tôi chừng năm căn nhà nhỏ và một con mương. Cô là thợ may. Một thú vui trẻ con của tôi hồi đó là được vùi mình vào đống quần áo đầy ắp, ngửi mùi của bàn ủi nóng hổi di trên mặt vải, lục tìm vỏ những cuộn chỉ nhỏ có in hình gấu trúc để xếp hình, hay lấy phấn vải hồng vẽ hình những bông hoa năm cánh ra bàn may.
Ký ức đã chẳng còn nhiều vào giờ phút tôi viết những dòng này, chắc đâu đó chỉ còn lại hình ảnh một người đàn bà thật xinh đẹp. Một nét xinh dân dã của miền quê nhưng không hề đại trà, chẳng hề biết đến những phấn, những son. Khuôn mặt khiến người ta chỉ nghĩ đến một người đàn bà giàu có, an nhàn chứ không phải là một thợ may lam lũ. Còn thêm chiếc máy may đời cũ màu đen rỉ sét, từng bước chân cô giậm là một hàng dài những âm thanh êm ái, dịu dàng, cứ thế vụt qua tâm trí bé nhỏ, khiến tôi chú tâm lắng nghe hàng giờ liền.
Thế rồi bẵng đi một thời gian, tôi đã từng quên hẳn người phụ nữ ấy. Nói là do cô chẳng phải người thân của tôi thì cũng đúng. Mãi đến hơn mười năm sau, khi tôi đang luyện thi vào cấp ba, tôi mới được mẹ kể cho nghe về tình cảnh của cô hiện giờ. Thì ra đời người thay đổi chóng vánh đến vậy!
Vài năm nay, chồng cô đã mắc một chứng bệnh di truyền, có ảnh hưởng nặng đến não, không còn làm chủ được hành vi, đến mức cô phải xích chồng lại một góc giường, rồi hàng ngày đút ăn, dọn vệ sinh tại chỗ cho chồng. Bệnh giờ thì chẳng thể nào chạy chữa nổi.

Tôi cũng từng thấy cánh cửa nhà cô được khép kín, làm lại bằng tôn. Chẳng còn tiếng máy may đều nhịp mỗi chiều. Hóa ra con người ta có thể thay đổi nhanh đến vậy. Người ta nói ngày xưa cô được sống thoải mái bao nhiêu thì giờ đây lại vất vả bấy nhiêu. Cô giờ phải đi làm thêm một công việc khác trên thành phố, về nhà khi mọi người đã ăn xong bữa. Hai người con thì mỗi trưa đi học về lại đến nhà ông bà ngoại ăn cơm, rồi người anh cả mang cơm về đút cho bố ăn. Tôi cũng từng gặp con lớn của cô. Một dáng vẻ lầm lì, lạnh lùng, chỉ thoáng qua cũng thấy được nỗi buồn sâu kín của một đứa trẻ thiệt thòi dù em chẳng nói lời nào.
Năm ngoái, chồng cô mất. Đám tang nhỏ bé với vài người nhà, có mẹ tôi nữa. Chẳng biết có phải tôi có ý nghĩ sai trái gì không, nhưng tôi thấy sự ra đi ấy không có gì là đau khổ cả, mà có khi là bắt đầu cho một sự giải thoát nhẹ nhàng hơn. Có ai cười nổi khi sống một cuộc đời dài dằng với một căn bệnh tai quái hành hạ, có ai mà không đau đớn khi cuộc đời này quá nhiều nghịch cảnh và những gánh nặng cần lo toan? Tôi biết sẽ có những nỗi buồn riêng, nhưng chúng chẳng kéo ta xuống tận cùng của tuyệt vọng đâu, vì sau đó, tôi đã gặp lại một cô Oanh rất khác!
Biết cuộc sống của cô chẳng dễ dàng gì từ khi chồng cô mắc bệnh, mẹ tôi thi thoảng lại mang vài bộ quần áo sang nhờ cô, khi thì là, sửa kích thước, đi lại chỉ,... Cứ hết một năm mẹ lại đem sách giáo khoa của tôi cho các em nhà cô. Có buổi chiều nọ, khi tôi và mẹ đi chợ chiều về, tiện ghé qua nhà cô lấy bộ quần đem sửa, tôi mới nhận ra cô đã mở toang cửa nhà ra hết rồi. Căn nhà vẫn như xưa nhưng thoáng hơn vì khoảng sân trước giờ làm nơi cô may vá, mở thông ra cả đoạn đường làng tấp nập. Tôi nhìn cô, trời, đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi ngỡ ngàng khi nhận ra rõ rệt, nét trẻ trung ấy vẫn y như những năm tháng tôi còn bé con. Vẫn mái tóc dài mượt búi lên sau đầu, vẫn nụ cười nhẹ nhàng, e thẹn ấy. Mà khoan, hình như có một thứ đã thay đổi đi, nói đúng hơn là mất đi, đó là “đôi mắt của ngày xưa”.
Mọi người xung quanh nói tôi có thể hiểu, cảm thông cho người khác, chắc do tôi đọc hay học nhiều sách với kiến thức tâm lý lắm. Nhưng nào có phải đâu, muốn biết tâm trạng, nội tâm con người đó thế nào, nhất là những người phụ nữ, chỉ cần nhìn vào mắt họ là biết thôi! Mắt có nói dối bao giờ? Tất nhiên không phải ai cũng có đủ tinh tế để làm điều ấy, nhất là với xã hội ngày nay, khi tình cảm, cảm xúc cứ dần dần rơi rớt, bị giẫm đạp lên bởi mọi thứ bon chen, bởi những thứ công nghệ bắt con người ta sống nhanh như tên lửa. Nhưng may thay, tôi cảm ơn ông Trời đã để lại cho tôi một trái tim còn nóng hổi và chút phần tinh tế. Bởi thế dù chẳng tiếp xúc với cô Oanh một thời gian khá lâu, tôi vẫn thấy mình như quặn thắt lại khi nhìn vào đôi mắt cô. Những ngày tôi còn bé, ánh mắt ấy là ánh mắt nhẹ nhàng, dịu dàng, an yên của người đàn bà hạnh phúc. Dù cuộc sống không hẳn là dư dả, nhưng ta sẽ thấy mọi sự với cô ấy là sự đủ đầy, là nỗi niềm vui nhỏ bé của người con gái lấy chồng ở độ xuân xanh căng tràn hy vọng. Giờ đây, ánh mắt ấy vẫn phảng phất chút niềm vui khi nghe tôi chào hỏi, nhưng nó buồn quá độ. Nỗi buồn của những hàng nước mắt đã từng lăn tăn, của niềm tủi thân khi một mình thân thể bé nhỏ ấy phải cáng đáng biết bao chuyện. Là cái buồn của sự chấp nhận, chấp nhận phận mình thôi chỉ được hạnh phúc ngắn ngủi thế thôi, còn lại, nếu là đau khổ cũng đành chấp nhận. Đôi mắt ấy đã bình an, như những con sóng đã qua bao phong ba bão táp, biết rằng đời rồi sẽ bình yên, như biển xanh ngày mai rồi sẽ lặng!
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nỗ Lực Hơn Vì Người Ta Yêu, Vì Nơi Ta Muốn Đến | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






