Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hoàng tử dịu dàng

2023-07-02 22:32

Tác giả:


blogradio.vn - Rồi nó nhận ra đó mới là thời gian đẹp nhất của nó, tuổi ấu thơ bên ba mẹ bên tụi bạn cùng trang cùng lứa, dù nó luôn bị trêu ghẹo với cái tên chẳng mong muốn đó nhưng giờ nó đã cười được, rồi lại thấy yêu cái tên đó vô cùng.

***

Bây giờ nó đã gần hai mươi tuổi, đã là một thanh niên cao lớn dù không được to khỏe như mấy mẫu hot boy mà con gái thời nay hay mơ ước, nhưng nó thấy nó đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, đàn ông hơn rất nhiều, và cũng vững vàng hơn rất nhiều, chứ không còn ẻo lả xanh mướt và gầy còm như lúc nhỏ.

Nó nhớ tụi bạn của nó hồi đó cũng có nhiều đứa nhỏ con gầy còm như nó, nhưng sao nhìn đứa nào cũng mạnh bạo lanh lẹ còn nó cứ rụt rè nhút nhát. Việc gì nó cũng làm chậm hơn các bạn, nên mọi người gọi nó như vậy:

Hoàng tử dịu dàng.

Lúc đầu nó phát cáu lên và túm lấy tụi bạn mà đánh, nhưng rồi nó cũng đâu đánh lại, vì chỉ cần bạn nó giơ tay gạt mạnh một cái là nó ngã lăn quay. Vậy là nó về nhà khóc tu tu và đổ thừa ba mẹ nó đã sinh ra nó như vậy, vì tụi bạn nó nói đáng lẽ nó phải là con gái, vì bà mụ đã nắn nhầm rồi nên nó đành phải làm con trai.

Hoàng tử dịu dàng chỉ giận lũ bạn đúng có một ngày, rồi vì chẳng ai chơi với nó nên nó lại đứng nhìn thèm thuồng những trò chơi của các bạn, rồi nó quẹt nước mũi đang chảy lòng thòng và nhào vô chơi cùng luôn. Nó nói tụi bạn muốn nói gì mặc kệ, nó có hoàng tử hay dịu dàng gì đó cũng không sao, miễn trong mắt mọi người nó là một thằng con trai và chỉ thích chơi những trò của con trai là được.

Thấm thoát thời gian thoi đưa, hoàng tử ngày nào đã lên cấp ba, vẫn cao lều nghều và khẳng khiu như cái que, nhưng lại học giỏi vượt lên các bạn. Vậy là thế trận lúc đó lại đổi chiều, tụi bạn ngày trước lại ngọt ngào vuốt ve nó để được nó chỉ bài trong giờ kiểm tra. Mà cả tụi bạn và cả nó đều cùng ngạc nhiên vì sao tự dưng lên cấp ba nó thông minh học giỏi dữ vậy, vì những lớp dưới nó chỉ học trung bình.

Hoàng tử thi đậu vào một trường quân đội, là biết nó học giỏi cỡ nào. Mà bây giờ cái tên ngày xưa chỉ còn một nữa, là hoàng tử, còn dịu dàng đã rơi vào quên lãng, chắc tụi bạn nó thấy nó đã lớn lại chững chạc và học giỏi nữa. Mà tụi bạn của nó cũng lớn cũng ra dáng thanh niên người lớn hết rồi nên gọi vậy cũng thấy kỳ nên chẳng ai bảo ai cứ đồng lòng gọi nó là hoàng tử.

Hoàng tử vào trường quân đội, được mặc đồng phục trông thật oách chiến đấu, nhưng nghe nó kể chuyện học tập và rèn luyện trong trường thì tụi bạn nó đều le lưỡi khiếp vía. Học gì mà nữa đêm nữa hôm lúc người ta đang ngủ say lại bắt thức dậy tập họp, rồi hành quân gì đó. Mà thật lạ là chương trình học nặng như vậy mà nó lại mập ra, ai cũng nói nó hợp với cơm của nhà nước hay sao.

Tụi bạn nó cũng đậu vào đại học hết, chẳng được gặp nhau chơi những trò như lúc xưa nên thỉnh thoảng nó lại thấy nhớ. Rồi nó nhận ra đó mới là thời gian đẹp nhất của nó, tuổi ấu thơ bên ba mẹ bên tụi bạn cùng trang cùng lứa, dù nó luôn bị trêu ghẹo với cái tên chẳng mong muốn đó nhưng giờ nó đã cười được, rồi lại thấy yêu cái tên đó vô cùng.

Nó được nghỉ tết mười ngày và khăn gói vui sướng lên đường, về tới làng nó gặp ngay thằng Kín, là cái thằng đã nghĩ ra cái tên hoàng tử dịu dàng của nó. Thấy mặt nó thằng Kin la to:

- Hoàng tử về rồi, chà dạo này hoàng tử mập lên nhiều đó, coi bộ bảnh trai ghê luôn tụi mày ơi.

- Làm gì có ai mà cái miệng cứ loa loa lên vậy hả, vẫn không bỏ được cái tính ngày xưa. Mấy đứa kia về chưa sao không thấy?

- Cả lũ về hết rồi, đứa nào cũng lo nhà cửa chuẩn bị tết.

Nó ôm thằng bạn mà nghe sao thân thương quá đỗi. Bây giờ đã qua cái thời rủ nhau đi vọc nước mưa dưới cái cống nhỏ đầu làng, mà sao hồi đó đứa nào cũng mê trò đó. Nước dưới cống rất mát vì những dòng nước mưa cứ ào ào dội về, rồi đứa nào đứa nấy ngồi chổm hổm mà tay cứ thò xuống cống vọc lia vọc lịa, rồi kết quả là người đứa nào cũng ướt lem ướt luốc. Vậy mà cứ trời mưa là rủ nhau chạy ra cái cống, nó đã bị ăn đòn tét đít mấy lần mà vẫn mê là mê.

Nó dừng lại bên cái giếng bên nhà thờ họ của làng, ngày xưa gần như cả làng đều lấy nước ở đây, mà không phải múc bằng gàu đâu. Bác Tám Xỉn đã làm một cái máy bơm chung cho cả làng sử dụng, giờ bác đã mất rồi, mọi người nóí cứ nhin cái bơm là thấy nhớ thấy thương bác. Nhưng sao chỉ có gần một năm nó xa làng mà cái máy bơm đâu mất rồi, còn cái giếng đã được đậy lại chắc không ai sử dụng nữa.

- Má ơi, sao con thấy cái giếng đã được đậy nắp, có nước máy nhưng nước giếng vẫn tốt mà má?

- Con xa nhà nên không biết đó thôi, giờ nhà nào cũng có nước máy vào tận nhà nên sướng lắm, rồi không ai sử dụng nên nước giếng bị hư rồi. Nên mọi người cứ đậy nắp lại chứ không bỏ cái giếng đi, vì nếu bỏ là phải cúng đó con, chứ giếng nước là linh lắm.

Nó hiểu rồi, cuộc sống mọi người đỡ vất vả hơn thì quá tốt, nhưng sao nó vẫn nhớ những thùng nước giếng trong vắt và mát rượi đến tê lòng. Mà đã nhiều lần nó cứ vục cái gáo dừa vào rồi uống một hơi, chẳng lo bị đau bụng đi chảy như má nó đã cấm.

Nó nhìn xung quanh ngôi nhà, chắc ngày mai sẽ leo lên mái quét dọn trên đó. Việc đó ngày xưa ba nó hay làm, giờ ba nó đã có tuổi nên sức khỏe đã yếu đi, mà nó nhớ mỗi lần quét là ôi thôi bao nhiêu là lá cây, tất cả đã bị mục ra nhão nhoét rồi dính chặt trên mái nhà làm ba nó phải dọn cả tiếng mới xong. Ba nó hay phàn nàn không biết lá cây ở đâu cứ đổ xuống vì sân nhà nó chẳng có cái cây nào.

Nó mới xa nhà gần một năm mà ngôi làng có vẻ thay đổi nhiều quá, nhìn nhà nào cũng được sữa sang lại sơn mới lại hay sao. Nhà nó cũng vậy, ba nó đã cho sơn lại trước khi nó về nên má nó nói những việc dọn dẹp còn lại là của nó. Nó hỏi năm nay nhà mình có gói bánh tét nữa không má thì má nó nói không, vì cả làng đã hẹn nhau cùng gói chung và nấu chung ở cái sân đình.

Nó đi vào bếp, mùi canh rau bồ ngót bốc lên thơm lừng làm nó thấy bụng sôi ùng ục. Nhà nó đã chuyển qua nấu ga rồi chứ không còn nấu than như trước, nó hít hà mùi cá kho trong cái xoong nhỏ.

- Cá đồng phải không má, con nhớ món này quá đi.

- Đúng rồi, còn món đậu xào với thịt bò nữa, vì hôm nay có con về.

- Chị Ba có hay về không má, không biết chỉ có em bé chưa?

- Chưa con à, má cũng mong có cháu bồng lắm rồi nhưng chị bây nói nó còn lo việc xã việc dân nên thôi kệ. Má cũng không hối, cứ để chị bây phấn đấu gì đó vào đảng gì đó nữa.

- Là vào đảng đó má, vinh dự lắm. Con cũng đang cố gắng phấn đấu, nhưng trường con khó và nghiêm khắc kỷ luật dữ lắm, rất dễ bị trừ điểm như chơi.

- Bị trừ điểm là sao hả con, coi chừng không được lên lớp.

Nó cười to.

- Không phải không được lên lớp, vì con học đại học rồi, nhưng bị trừ điểm là ảnh hưởng đến chuyện phấn đấu vào đảng của con.

- Má hiểu rồi, bây giờ má già rồi không theo kịp tụi bây nữa. Má chỉ có hai đứa, chị bây đã lấy chồng nên má yên tâm, còn bây cứ cố gắng học cho xong rồi còn công việc vợ con nữa.

Nó ôm lấy má, vẫn mùi mồ hôi quen thuộc ngày nào. Nó lấy cái mâm thiếc tròn rồi dọn chén đũa, ba nó vừa về đến nơi, nó nghe tiếng xe máy là biết liền.

- Hoàng tử về rồi đó hả con, đâu ba xem sao.

Nó ưỡn ngực và cố nhón lên cho bằng ba làm ba má nó cười luôn.

- Ba vui lắm, ra dáng một người lính lắm rồi, cố học rồi nay mai làm việc phục vụ trong quân đội luôn là ba yên tâm.

Buổi trưa nó không ngủ được, nó nhìn ngắm ngôi nhà và cứ nghĩ về ba má nó, nó nguyện với lòng sẽ không làm ba má nó thất vọng. Ngày xưa nó đã có lúc khóc và giận ba má nó vì sao sinh nó ra như vậy, để tụi bạn nó cứ cười chọc nó rồi gọi nó hoàng tử dịu dàng. Mà nó cũng không hiểu sao hồi đó nó nhát quá, đến những chuyện mà một đứa con gái cũng làm được mà nó cũng cứ thập thò không dám đưa tay và. Mà đó chỉ là một con chuột đã chết, chỉ việc lấy cái chổi và cái xúc hốt đi là được, vậy mà nó cứ đứng ngây ra và mặt mày tái xanh tái lét làm cả lớp cười bò.

Rồi ba má sẽ thấy, con sẽ vẫn cứ là hoàng tử.

Sắp tết rồi, lại thêm một tuổi nữa, mùa xuân đang tràn về khắp làng, mùa xuân đầu tiên của một chàng hoàng tử sắp trở thành một quân nhân.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Bỏ Phố Về Quê l Kể Chuyện Drama l Hít Hà Drama

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top