Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hóa ra anh lại là người đưa tôi ra khỏi giấc mơ

2020-10-22 01:22

Tác giả: Hồng Như


blogradio.vn - Về Lâm Đồng, ba sửa lại căn nhà gỗ trước đây gia đình từng sống, mẹ thăm hỏi đủ các mối quan hệ để tìm cho tôi một bác sĩ giỏi. Sự xuất hiện của anh như một ánh sáng không chỉ với riêng tôi mà với cả ba mẹ.

***

Anh kể tôi nghe về những buổi sáng mùa đông đầy tuyết ở Mỹ, kể về những ngày anh vừa chạy bộ vừa ôn lại những bài học tâm lý, với anh chạy bộ mỗi sáng là cách để anh duy trì tâm trạng thoải mái suốt cả ngày. Tôi lắng nghe và ghi nhớ mọi cái anh nói nhưng im lặng không đáp.

Sáng nay, trời trở lạnh. Đâu đó trong những chập chờn của giấc mơ, tôi thấy mình đi lạc. Một khu rừng rậm rạp, một cơn gió lạnh cắt thịt da và một nỗi cô đơn đến rợn ngợp. Tôi kêu rào, tôi vụt chạy, nhưng không thoát ra được. Bật tung chiếc chăn, tôi co người sợ hãi. Rất lâu rồi giấc mơ này mới lại xuất hiện.

Sau vụ tai nạn vào sinh nhật của tuổi 18, sau khi anh hai không còn nữa, tôi rơi vào trạng thái luôn phập phòng sợ hãi, những giấc mơ đầy ma mị cứ luân phiên hiện hữu trong giấc ngủ. Tôi trầm cảm gần hai năm trời, tôi luôn dằn vặt và tự trách chính mình về cái chết của anh hai. Nếu như năm ấy tôi không đòi anh chúc mừng sinh nhật bằng một chuyến cắm trại giữa rừng, nếu tôi chịu nghe lời không chạy lung tung chụp ảnh thì anh sẽ không phải đi tìm rồi sa chân rơi xuống dốc núi. Anh trong thân thể đầy vết bầm, người lạnh cóng sau hai ngày được cứu hộ phát hiện luôn ám ảnh tôi. Ba mẹ ngất lịm đi, tôi không còn đủ tỉnh táo để đối diện với sự thật trước mắt. Tôi nhốt mình trong phòng suốt những ngày đám tang anh. Người yêu thương tôi nhất, người ba mẹ đặt nhiều niềm tin nhất đã vì tôi mà đau đớn ra đi. Lỗi lầm này tôi ngỡ mình không sao bù đắp được. Tôi dại dột tự tử để được đi cùng anh hai.

Mẹ suy sụp hoàn toàn khi lần lượt hai đứa con của mình gặp chuyện. Ba khó chấp nhận việc anh hai ra đi và càng không chấp nhận được việc đứa con gái còn lại cũng tự tử. Lấy hết mọi cân bằng, ba mẹ đón tôi ở bệnh viện trong nỗi lo lắng, tôi trầm cảm nặng. Ba mẹ bán nhà ở Sài Gòn, chuyển hết công việc về lại Lâm Đồng. Mẹ từng kể, lúc ấy mất anh hai là một cú sốc rất lớn với ba và mẹ, nếu tôi có chuyện gì có lẽ ba mẹ chẳng còn thiết sống. Rời khỏi Sài Gòn ồn ào vừa là cách để ba mẹ có thời gian chấp nhận mọi chuyện vừa giúp tôi có một không gian mới để bắt đầu lại. Ba mẹ luôn yêu thương và không một câu trách hờn tôi.

Về Lâm Đồng, ba sửa lại căn nhà gỗ trước đây gia đình từng sống, mẹ thăm hỏi đủ các mối quan hệ để tìm cho tôi một bác sĩ giỏi. Sự xuất hiện của anh như một ánh sáng không chỉ với riêng tôi mà với cả ba mẹ. Anh là bạn thân lúc nhỏ của anh hai, ngày ấy hai người học chung một lớp, anh hay sang nhà học bài cùng anh hai, hay khó chịu vì anh hai luôn cưng chiều tôi quá đáng. Hồi ấy, cứ hễ anh và anh hai hẹn đi đá bóng tôi lại một mực đòi theo. Anh hai không bao giờ từ chối tôi, còn anh luôn tỏ vẻ không đồng ý vì chỉ có một chiếc xe đạp, nếu có thêm tôi hoặc một người phải đi bộ, hoặc cả ba cùng đi bộ. Anh hai chắc chắn không để tôi đi bộ nên luôn nhờ anh đèo tôi. Những lần như thế anh luôn chạy thật nhanh để khi đến sân bóng, anh sẽ để tôi xuống rồi quay lại đón anh hai. Chỉ mới 7 tuổi, tôi hồn nhiên không quan tâm đến những chuyện này. Tôi chỉ biết anh hai thương mình và tôi thích được ngồi dưới sân cổ vũ các anh đá bóng.

Khi tôi lên 10 tuổi lúc đấy anh hai đã 15, ba mẹ chuyển nhà vào Sài Gòn. Ngày gia đình tôi đi, anh và ba mẹ có sang chào tạm biệt, hình như cả hai gia đình vẫn liên lạc với nhau sau đó. Nhưng bẫng đi một thời gian, có lần vô tình nhắc về anh, anh hai buồn vì đã mất thông tin nhau từ lâu. Những lần về lại Lâm Đồng anh hai có tìm nhưng nhà anh cũng đã chuyển đi nơi khác.

Sự ra đi của anh hai, anh không hề biết vì anh vừa du học từ Mỹ trở về. Giờ anh đã là bác sĩ tâm lý, những trường hợp như tôi anh đã gặp nhiều khi còn thực tập và làm việc tại Mỹ. Ngày bắt đầu thực hiện quá trình trị liệu, anh xin phép ba mẹ đưa tôi ra thăm mộ anh hai. Ba mẹ lo lắng không đồng ý, tôi thì nghe nhắc đến anh hai tim lại đập mạnh, tâm trạng đầy bất an và càng co người sợ hãi. Anh không ép. Nhưng chỉ ba ngày sau đó, tôi đã ngoan ngoãn cùng anh ra thăm mộ. Đây là lần đầu tiên sau hơn ba tháng anh hai mất, tôi dám đối diện trước di ảnh anh. Đứng trước mộ, tôi không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu cảm giác sợ hãi, không biết mình đã khóc bao nhiêu nước mắt và cũng chẳng nhớ anh đã nói gì với mình. Chỉ biết rằng, khi tôi tỉnh dậy hoàng hôn đang dần buông xuống. Ánh nắng buổi chiều của xứ cao nguyên dè dặt và vàng rất nhẹ nhàng. Tôi thấy mình đang dựa vào người anh, chúng tôi vẫn còn ở mộ anh hai. Anh nhẹ nhàng: “Mình về em nhé!”.

Từ khi gặp lại anh, đây cũng là lần đầu tiên tôi đủ tỉnh táo để tâm đến giọng nói của anh và ý thức được anh đang nói gì. Lúc ấy, tâm trạng tôi bình yên hẳn. Ngước nhìn tấm ảnh trên bia mộ, tôi lặng lẽ rời đi. Hình như anh hai đang mỉm cười nhìn tôi.

Những ngày sau đó, anh đều đặn sang nhà vào mỗi sáng sớm để giúp tôi trị liệu. Anh luôn đánh thức tôi lúc 5 giờ sáng. Tôi không rõ anh biết hay không nhưng 5 giờ luôn là thời điểm tôi đối diện với khu rừng, với những nỗi sợ rợn ngợp trong lòng ngực. Anh đến và dần hướng tôi tìm được lối ra. Những ngày đầu tiên, tôi chỉ biết khóc và có khi còn thét lớn. Trùm chăn kín người, ngồi thu mình trong góc phòng tôi cảm nhận được mẹ đang khóc và ánh mắt lo lắng của ba. Anh kiên trì ngồi cạnh tôi, thủ thỉ điều gì đó cho đến khi tôi chịu buông chăn và thôi run bần bật. Và những ngày sau cứ mỗi khi gặp ác mộng, vừa bật dậy tôi đã được vòng tay anh ôm lấy, anh lại thủ thỉ và lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.

Tôi đã ít đi lạc trong khu rừng, hình ảnh anh hai cũng ít xuất hiện trước mắt, tôi đã gật gù thích thú khi ăn món sườn mẹ nấu, đã mỉm cười khi nhìn thấy anh. 5 giờ, tôi bật dậy trong nhẹ nhàng, anh đợi tôi trước cổng với nụ cười ấm ấp. Tôi và anh chạy loanh quanh qua những con đường còn mờ sương của xứ núi. Anh kể tôi nghe về những buổi sáng mùa đông đầy tuyết ở Mỹ, kể về những ngày anh vừa chạy bộ vừa ôn lại những bài học tâm lý, với anh chạy bộ mỗi sáng là cách để anh duy trì tâm trạng thoải mái suốt cả ngày. Tôi lắng nghe và ghi nhớ mọi cái anh nói nhưng im lặng không đáp. Với những gì đã trải qua từ khi anh hai mất, tôi vẫn chưa sẵn sàng để trò chuyện với bất kỳ ai, ngay cả anh. Nhưng anh vẫn từ tốn chạy cạnh tôi, khi tôi dừng anh cũng đi bộ theo. Những buổi sáng của tôi đã bình yên hơn từ khi có anh.

Tôi dần bắt đầu lại mọi thứ, ba mẹ mỉm cười ủng hộ. Tôi đăng ký một khóa học tâm lý, vừa để giúp mình vừa đặt mục tiêu có thể làm bạn với những người từng rơi vào trạng thái giống mình. Anh vẫn bên tôi, vẫn dõi theo từng việc tôi làm và đầy tin tưởng. Anh ngày ngày thủ thỉ bên tôi những lời động viên và những câu chuyện rất thật. Tôi đã chịu đùa: “Sau anh lắm trải nghiệm thế!”. Anh cười: “Già hơn em nên trải nghiệm nhiều hơn là phải rồi”. Tôi ơ a muốn cãi nhưng thật sự không thể. Trong gần hai năm tôi quanh quẩn trong quá khứ và nhốt mình giữa những điều chẳng thể đổi thay thì bạn bè tôi đã làm được rất nhiều thứ, đã đi rất nhiều nơi và có lẽ cũng đã trải nghiệm nhiều như anh. Mẹ nói đúng, những buồn đau chẳng ai muốn nhưng không may nó đã xảy đến thì hãy bình yên chấp nhận và xem như số trời đã định. Tại sao ba mẹ chấp nhận được còn tôi thì không? Mẹ tin anh hai vẫn luôn yêu thương và không trách tôi. Sự xuất hiện của anh, biết đâu là món quà anh hai gửi lại. Tôi thôi dằn vặt chính mình. Tôi biết ơn ba mẹ vì đã không bỏ rơi tôi trong thời điểm đó và cảm ơn vì anh đã đến đúng lúc.

Mỉm cười, gạt nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên má. Đồng hồ đã báo 5 giờ, tôi đứng dậy kéo rèm chờ bình minh của cao nguyên. Trời không sương, gió nhẹ nhàng và nắng đã khẽ lên. Hôm nay, tròn 2 năm ngày anh hai mất và là sinh nhật lần thứ 20 của tôi. Thăm mộ và giỗ anh hai ba mẹ đã làm từ hôm qua. Ba bảo, hình ảnh của anh hai trong lòng ba mẹ là không thể thay đổi nhưng người đã khuất, giỗ quải hay thăm mộ quan trọng ở tấm lòng, dời trước một ngày nhưng mọi người đều vui vẻ, con gái ba được bình yên đón sinh nhật thì cả ba mẹ và anh hai đều mong muốn. Vậy nên từ năm nay, ngày này sẽ chỉ là ngày sinh nhật của tôi, chỉ có niềm vui và sự hạnh phúc. Tôi nấc nghẹn chẳng thốt thành lời, ôm chặt ba mẹ trong niềm hạnh phúc vô bờ. Anh đứng đó, yêu thương mỉm cười nhìn bạn gái mình.

© Hồng Như - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Này bạn, hãy sống chứ đừng tồn tại | Radio Tâm Sự

Hồng Như

Be myself

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

back to top