Hồ Dầu Tiếng với chuyến đi bất ổn của chúng tôi
2024-09-25 14:10
Tác giả:
Phạm Ngọc Đạt
blogradio.vn - Tôi leo lên một tảng đá cao, phóng tầm mắt ra xa, tận hưởng vẻ đẹp yên bình của hồ nước và bầu trời xanh thẳm. Từ trên cao, tôi có thể nhìn thấy rõ những chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt hồ, mang theo những người dân địa phương đi đánh cá.
***
Là một người có cái chân thích đi, tôi rất thích được đi những chuyến hành trình xa của mình, phải kể đến Tây Ninh quê hương của tôi, vẫn có nhiều nơi trên mảnh đất này tôi chưa đặt chân tới. Và rồi chuyện tôi sắp kể không biết nên buồn hay nên vui nữa về chuyến đi Hồ Dầu Tiếng của mình. Nói chung cũng phải nói để cho mọi người biết mà sau này nếu có lỡ đi đâu chơi xa hay gần, thì cũng nên chuẩn bị kĩ càng cho mình một chút.
Một ngày đẹp trời, tôi cùng vài người bạn quyết định thực hiện chuyến đi khám phá Hồ Dầu Tiếng, một trong những hồ nước nhân tạo lớn nhất Việt Nam, nằm giữa ba tỉnh Bình Dương, Bình Phước và Tây Ninh. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, chúng tôi không thể ngờ rằng chuyến đi này lại trở thành một cuộc phiêu lưu đầy kịch tính và bất ngờ.
Chuyến đi bắt đầu từ sáng sớm. Chúng tôi xuất phát từ trung tâm thành phố Tây Ninh, mang theo hành trang gọn nhẹ, đồ ăn thức uống và không thể thiếu là máy ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp. Đoạn đường từ trung tâm thành phố đến Hồ Dầu Tiếng khá thuận lợi, cảnh sắc hai bên đường khiến chúng tôi không khỏi háo hức.
Khi chúng tôi vừa đến gần hồ, trời bỗng dưng chuyển mưa. Những giọt mưa bắt đầu rơi nặng hạt, chúng tôi vội vàng tìm chỗ trú. Không mang theo áo mưa, cả nhóm phải tạm dừng ở một quán cà phê ven đường. Trời mưa lớn, đường xá trở nên trơn trượt và khó đi. Chúng tôi ngồi đợi hơn một giờ, trò chuyện và uống cà phê để giết thời gian. Cuối cùng, trời cũng tạnh, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình nhưng không ngờ rằng thử thách chỉ mới bắt đầu.
Chạy xe được một đoạn, xe của tôi đột nhiên khựng lại. Nhìn vào đồng hồ xăng, tôi mới tá hỏa nhận ra xe đã hết xăng. Chúng tôi đành phải dắt bộ xe đến trạm xăng gần nhất. Đoạn đường kéo dài hơn 2km, giữa trời nắng gay gắt, thật sự là một thử thách không nhỏ. Cả nhóm thay nhau đẩy xe, mồ hôi ướt đẫm áo. Nói chung thì, nó cũng vất vả lắm ấy chứ. Nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh Hồ không còn xa thì cũng phải đành ráng thôi.

Khi đến trạm xăng, tôi với tay vào ba lô để lấy ví nhưng lại nhận ra mình đã quên mang theo. Trạm xăng thì cũng chẳng nhận chuyển khoản. Lúc này là sợ rồi nhe. Với cái tính hay cà rỡn của tụi bạn tôi thì nó cứ bảo là chả có thằng nào mang ví cả. Nó kêu là: "Mày dô rửa chén, nấu cơm cho ngươi ta đi. Rồi người ta thấy thương đổ xăng cho mày đi à!" Thiệt chứ, chắc đi xong chuyến này tôi về cạch mặt chúng nó hết quá. Cuối cùng thì, chúng nó cũng chịu lấy tiền đưa tôi để đổ xăng. Chúng tôi lại tiếp tục chuyến đi với tinh thần phấn chấn hơn dù biết rằng còn nhiều điều đang chờ phía trước.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được Hồ Dầu Tiếng. Điều đầu tiên khiến tôi ấn tượng là sự rộng lớn của hồ. Hồ Dầu Tiếng trải dài mênh mông, nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Chúng tôi chọn một bãi cỏ xanh rì để dừng chân và bắt đầu cuộc phiêu lưu khám phá xung quanh. Điểm dừng chân đầu tiên là bãi đá nằm bên cạnh hồ. Những tảng đá lớn nhỏ xếp chồng lên nhau tạo thành một khung cảnh hoang sơ nhưng đầy cuốn hút. Tôi leo lên một tảng đá cao, phóng tầm mắt ra xa, tận hưởng vẻ đẹp yên bình của hồ nước và bầu trời xanh thẳm. Từ trên cao, tôi có thể nhìn thấy rõ những chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt hồ, mang theo những người dân địa phương đi đánh cá.
Chúng tôi quyết định khám phá khu rừng tràm nằm ở phía bắc hồ. Khu rừng tràm với những cây cao vút, xanh mướt, tạo thành một không gian mát mẻ và yên tĩnh. Tuy nhiên, khi đi sâu vào rừng, chúng tôi bắt đầu nhận ra mình đã đi lạc. Những con đường mòn trong rừng rất dễ khiến người ta mất phương hướng. Cả nhóm cố gắng tìm đường ra nhưng càng đi càng lạc vào sâu hơn. Cảm giác hoang mang bắt đầu xuất hiện, nhưng chúng tôi giữ bình tĩnh, cùng nhau xác định lại phương hướng dựa vào mặt trời. Sau một thời gian loay hoay, chúng tôi cũng tìm được đường ra khỏi khu rừng và trở về bãi cỏ bên hồ an toàn. Cả nhóm ai cũng niệm Phật cầu Chúa cầu Ông Bà quá trời.
Trưa đến, chúng tôi trở lại bãi cỏ bên hồ để nghỉ ngơi và ăn trưa. Với những món ăn được mang theo lúc ở nhà chuẩn bị, tại có kinh phí đi chơi chứ không có kinh phi đi ăn. Sau bữa trưa, chúng tôi lại vô quán cà phê ven hồ để ngủ nghỉ, tận hưởng gió mát từ hồ thổi vào, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, cảm giác dễ chịu vô cùng.
Kết thúc chuyến đi, chúng tôi ngồi lại bên bờ hồ, ngắm hoàng hôn buông xuống. Những khoảnh khắc bình yên này khiến tôi cảm thấy yêu thêm vùng đất Tây Ninh và Hồ Dầu Tiếng. Nhìn ngắm hoàng hôn, tôi nhận ra rằng chuyến đi của mình không uổng phí, cảm thấy tự hào khi mình được sinh và lớn lên là một người con của mảnh đất Tây Ninh.
Nói chung thi, chuyến đi của nhóm chúng tôi kết thúc sau một ngày đầy drama. Nhưng đối với tôi nó vẫn là một trải nghiệm đáng nhớ. Với những ai yêu thích khám phá và muốn tìm một nơi yên bình để thư giãn, Hồ Dầu Tiếng chắc chắn là điểm đến lý tưởng. Tôi mong rằng các bạn cũng sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời như tôi khi đến thăm nơi này.
Chuyến đi Hồ Dầu Tiếng của tôi đã kết thúc, nhưng những kỷ niệm và cảm xúc vẫn còn đọng lại. Đó là một cuộc hành trình đầy thú vị và ý nghĩa, giúp tôi hiểu thêm về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người nơi đây.
© Phạm Ngọc Đạt - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Ở Kiếp Này, Bạn Sẽ Có Một Đời Hạnh Phúc | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






