Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hồ Dầu Tiếng với chuyến đi bất ổn của chúng tôi

2024-09-25 14:10

Tác giả: Phạm Ngọc Đạt


blogradio.vn - Tôi leo lên một tảng đá cao, phóng tầm mắt ra xa, tận hưởng vẻ đẹp yên bình của hồ nước và bầu trời xanh thẳm. Từ trên cao, tôi có thể nhìn thấy rõ những chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt hồ, mang theo những người dân địa phương đi đánh cá.

***

Là một người có cái chân thích đi, tôi rất thích được đi những chuyến hành trình xa của mình, phải kể đến Tây Ninh quê hương của tôi, vẫn có nhiều nơi trên mảnh đất này tôi chưa đặt chân tới. Và rồi chuyện tôi sắp kể không biết nên buồn hay nên vui nữa về chuyến đi Hồ Dầu Tiếng của mình. Nói chung cũng phải nói để cho mọi người biết mà sau này nếu có lỡ đi đâu chơi xa hay gần, thì cũng nên chuẩn bị kĩ càng cho mình một chút.

Một ngày đẹp trời, tôi cùng vài người bạn quyết định thực hiện chuyến đi khám phá Hồ Dầu Tiếng, một trong những hồ nước nhân tạo lớn nhất Việt Nam, nằm giữa ba tỉnh Bình Dương, Bình Phước và Tây Ninh. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, chúng tôi không thể ngờ rằng chuyến đi này lại trở thành một cuộc phiêu lưu đầy kịch tính và bất ngờ.

Chuyến đi bắt đầu từ sáng sớm. Chúng tôi xuất phát từ trung tâm thành phố Tây Ninh, mang theo hành trang gọn nhẹ, đồ ăn thức uống và không thể thiếu là máy ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc đẹp. Đoạn đường từ trung tâm thành phố đến Hồ Dầu Tiếng khá thuận lợi, cảnh sắc hai bên đường khiến chúng tôi không khỏi háo hức.

Khi chúng tôi vừa đến gần hồ, trời bỗng dưng chuyển mưa. Những giọt mưa bắt đầu rơi nặng hạt, chúng tôi vội vàng tìm chỗ trú. Không mang theo áo mưa, cả nhóm phải tạm dừng ở một quán cà phê ven đường. Trời mưa lớn, đường xá trở nên trơn trượt và khó đi. Chúng tôi ngồi đợi hơn một giờ, trò chuyện và uống cà phê để giết thời gian. Cuối cùng, trời cũng tạnh, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình nhưng không ngờ rằng thử thách chỉ mới bắt đầu.

Chạy xe được một đoạn, xe của tôi đột nhiên khựng lại. Nhìn vào đồng hồ xăng, tôi mới tá hỏa nhận ra xe đã hết xăng. Chúng tôi đành phải dắt bộ xe đến trạm xăng gần nhất. Đoạn đường kéo dài hơn 2km, giữa trời nắng gay gắt, thật sự là một thử thách không nhỏ. Cả nhóm thay nhau đẩy xe, mồ hôi ướt đẫm áo. Nói chung thì, nó cũng vất v lắm ấy chứ. Nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh Hồ không còn xa thì cũng phải đành ráng thôi.

Khi đến trạm xăng, tôi với tay vào ba lô để lấy ví nhưng lại nhận ra mình đã quên mang theo. Trạm xăng thì cũng chẳng nhận chuyển khoản. Lúc này là sợ rồi nhe. Với cái tính hay cà rỡn của tụi bạn tôi thì nó cứ bảo là chả có thằng nào mang ví cả. Nó kêu là: "Mày dô rửa chén, nấu cơm cho ngươi ta đi. Rồi người ta thấy thương đổ xăng cho mày đi à!" Thiệt chứ, chắc đi xong chuyến này tôi về cạch mặt chúng nó hết quá. Cuối cùng thì, chúng nó cũng chịu lấy tiền đưa tôi để đổ xăng. Chúng tôi lại tiếp tục chuyến đi với tinh thần phấn chấn hơn dù biết rằng còn nhiều điều đang chờ phía trước.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được Hồ Dầu Tiếng. Điều đầu tiên khiến tôi ấn tượng là sự rộng lớn của hồ. Hồ Dầu Tiếng trải dài mênh mông, nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Chúng tôi chọn một bãi cỏ xanh rì để dừng chân và bắt đầu cuộc phiêu lưu khám phá xung quanh. Điểm dừng chân đầu tiên là bãi đá nằm bên cạnh hồ. Những tảng đá lớn nhỏ xếp chồng lên nhau tạo thành một khung cảnh hoang sơ nhưng đầy cuốn hút. Tôi leo lên một tảng đá cao, phóng tầm mắt ra xa, tận hưởng vẻ đẹp yên bình của hồ nước và bầu trời xanh thẳm. Từ trên cao, tôi có thể nhìn thấy rõ những chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhẹ trên mặt hồ, mang theo những người dân địa phương đi đánh cá.

Chúng tôi quyết định khám phá khu rừng tràm nằm ở phía bắc hồ. Khu rừng tràm với những cây cao vút, xanh mướt, tạo thành một không gian mát mẻ và yên tĩnh. Tuy nhiên, khi đi sâu vào rừng, chúng tôi bắt đầu nhận ra mình đã đi lạc. Những con đường mòn trong rừng rất dễ khiến người ta mất phương hướng. Cả nhóm cố gắng tìm đường ra nhưng càng đi càng lạc vào sâu hơn. Cảm giác hoang mang bắt đầu xuất hiện, nhưng chúng tôi giữ bình tĩnh, cùng nhau xác định lại phương hướng dựa vào mặt trời. Sau một thời gian loay hoay, chúng tôi cũng tìm được đường ra khỏi khu rừng và trở về bãi cỏ bên hồ an toàn. Cả nhóm ai cũng niệm Phật cầu Chúa cầu Ông Bà quá trời.

Trưa đến, chúng tôi trở lại bãi cỏ bên hồ để nghỉ ngơi và ăn trưa. Với những món ăn được mang theo lúc ở nhà chuẩn bị, tại có kinh phí đi chơi chứ không có kinh phi đi ăn. Sau bữa trưa, chúng tôi lại vô quán cà phê ven hồ để ngủ nghỉ, tận hưởng gió mát từ hồ thổi vào, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, cảm giác dễ chịu vô cùng.

Kết thúc chuyến đi, chúng tôi ngồi lại bên bờ hồ, ngắm hoàng hôn buông xuống. Những khoảnh khắc bình yên này khiến tôi cảm thấy yêu thêm vùng đất Tây Ninh và Hồ Dầu Tiếng. Nhìn ngắm hoàng hôn, tôi nhận ra rằng chuyến đi của mình không uổng phí, cảm thấy tự hào khi mình được sinh và lớn lên là một người con của mảnh đất Tây Ninh.

Nói chung thi, chuyến đi của nhóm chúng tôi kết thúc sau một ngày đầy drama. Nhưng đối với tôi nó vẫn là một trải nghiệm đáng nhớ. Với những ai yêu thích khám phá và muốn tìm một nơi yên bình để thư giãn, Hồ Dầu Tiếng chắc chắn là điểm đến lý tưởng. Tôi mong rằng các bạn cũng sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời như tôi khi đến thăm nơi này.

Chuyến đi Hồ Dầu Tiếng của tôi đã kết thúc, nhưng những kỷ niệm và cảm xúc vẫn còn đọng lại. Đó là một cuộc hành trình đầy thú vị và ý nghĩa, giúp tôi hiểu thêm về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người nơi đây.

© Phạm Ngọc Đạt - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mong Ở Kiếp Này, Bạn Sẽ Có Một Đời Hạnh Phúc | Radio Chữa Lành

Phạm Ngọc Đạt

Xin chào, tôi là Ngọc Đạt, một người đam mê viết content với khả năng sáng tạo và kỹ năng viết lách chuyên nghiệp. Tôi luôn tìm kiếm cách để biến những ý tưởng thành những bài viết hấp dẫn và có giá trị.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

Tan hợp

Tan hợp

Trong thoáng chốc, ánh mắt ta chạm nhau, anh có hay tim em lạc nhịp. Đèn đường phả lấp, em thấy anh quay mặt đi, rồi rất lâu sao đó, anh ngược về phía em.

back to top