Hãy nắm giữ thật chặt khoảnh khắc bên người mình yêu
2021-01-05 01:30
Tác giả:
Kim Trang
blogradio.vn - Trong cuộc sống người đến người đi vô số, dưới sự vội vã của cuộc sống, có mấy ai biết nắm giữ khoảnh khắc bên người mình yêu. Mong rằng chúng ta trong đời, đều sẽ nhận được niềm hạnh phúc to lớn đó và giữ thật chặt.
***
Anh vừa mới trở về nước sau một tuần công tác. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi anh cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi, được sống chậm lại trong dòng chảy của thời gian không cần phải mưu sinh vì cuộc sống.
Anh ghé vào một cửa hàng hoa trên đường, lựa chọn một hồi lâu cuối cùng vẫn là đóa hoa hồng xanh mà người ấy thích, sau đó vui vẻ cầm bó hoa đó đi đến gặp người.
Trên đường đi anh bắt gặp một cặp tình nhân đang cãi nhau. Người con gái nước mắt đã lưng tròng nhưng vẫn cố không chịu nhường người yêu, còn cậu trai kia thì lại luôn muốn thắng, anh ta bắt cô gái phải chịu thua. Cứ như vậy, họ lại dễ dàng buông lời chia tay trên đường phố tấp nập.
Anh chứng kiến rồi lại thở dài “Tại sao con người yêu nhau nhưng vẫn không thể buông bỏ lòng tự trọng vì nhau?”.
Thế rồi anh lại bước đi, vị trí anh đến nằm ở vùng ngoại ô, nên sau khi đã ghé vào một tiệm bánh ngọt mua xong bánh dâu thì anh liền bắt taxi đi. Taxi chở anh đến dưới ngọn đồi nhỏ, và anh phải đi bộ vào.
Trên đường đi anh băng qua ngôi nhà nằm giữa một khu vườn đầy hoa, vô cùng thơ mộng và lãng mạn. Trong vườn có hai ông bà lão, ông thì đang tỉa cành còn bà thì đang tưới hoa. Trong lòng anh không khỏi cảm thán tình yêu mộc mạc lại vô cùng dễ thương này.
Chân anh bước mãi, cuối cùng dừng lại khi lên đến đỉnh ngọn đồi, trước mặt anh bây giờ là một tấm bia với bức hình của người con gái anh yêu.
Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa và chiếc bánh xuống trước mặt cô, đưa tay phủi đi những chiếc lá rơi từ cây bàng to gần đó.
“Thu, anh về rồi. Một tuần qua anh rất mệt, khách hàng làm anh rất khó chịu”. Anh mỉm cười với ánh mắt dịu dàng nhìn nụ cười của người con gái trên bức hình.
Phải. Thu là người con gái anh yêu. Một năm trước trong một ngày trời mưa tầm tã, anh phải tăng ca nên không thể đến rước cô vừa đi du học về ở sân bay.
Cô không hề trách anh mà khuyên anh nên ăn uống đầy đủ. Cô về rồi, cô không đi nữa cô sẽ ở bên anh mãi mãi. Nhưng nào ngờ ông trời lại biết trêu đùa con người đến vậy.
Cô bắt xe để về nhà mình, trên đường đi do mưa quá lớn cản trở tầm nhìn, trong lúc băng qua một ngã tư tài xế một chiếc xe tải không nhìn rõ đường lao thẳng về phía chiếc xe cô đang đi, và rồi cô không qua khỏi trong vụ tai nạn đó.
Khi anh đến nơi thì đã không kịp, anh đau khổ khóc như một đứa trẻ, anh muốn ôm lấy cô muốn cùng cô đi ngắm hoa hồng xanh, loài hoa mà cô yêu, anh muốn cùng cô đi dạo, giúp cô xách những túi đồ mới mua.
Cô đã hứa sẽ bên anh mãi mãi, cô nói cô đi du học 3 năm thôi sẽ về và sẽ bên anh. Anh đã chờ 3 năm, anh đã chờ đợi trong nỗi nhớ cô da diết, cứ ngỡ sẽ được gặp cô nhưng giờ đây lại mãi mãi chia xa.
Anh không cam tâm. Sau khi cô mất, anh chú tâm vào công việc không để tâm tới việc yêu đương hẹn hò. Mỗi khi giải quyết xong công việc anh lại đến tìm cô, anh muốn được thấy cô dù chỉ là nụ cười lạnh buốt trên tấm hình.
“Em biết không, khi nãy anh thấy một cặp đôi cãi nhau trên phố, chỉ vì chút lòng tự trọng đã vội buông lời chia tay, quả thật không đáng. Còn nữa, sau đó anh thấy một cặp vợ chồng tuy đã lớn tuổi nhưng họ lại rất hạnh phúc mà yêu thương nhau, rất vui vẻ khi ở bên nhau”.
Anh dừng lại nhìn về phía cô “Tình yêu trên thế gian này kì lạ thật, người có không chịu giữ, người cố giữ thì lại mất, mấy ai biết nắm bắt khoảnh khắc tuyệt vời đó. Nếu là anh, anh sẽ không để em phải chịu thiệt”.
Anh cười nhìn cô, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh kia đã ngả sang chút cam do ánh chiều tà. Dù cô không còn nhưng anh vẫn không cảm thấy vậy, anh luôn để cô trong tim, luôn coi cô là điều quý giá nhất của anh.
Trong cuộc sống người đến người đi vô số, dưới sự vội vã của cuộc sống, có mấy ai biết nắm giữ khoảnh khắc bên người mình yêu. Mong rằng chúng ta trong đời, đều sẽ nhận được niềm hạnh phúc to lớn đó và giữ thật chặt.
© Kim Trang - blogradio.vn
Xem thêm: Có một nỗi buồn mang tên hạnh phúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.