Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc như thế nào là đủ?

2017-06-12 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Bất chợt trên con đường thân quen, tôi chợt nghĩ, mình đã sống thế nào nhỉ? Mình làm được cái gì?

***

Là thứ 6 cuối tuần, ngày nắng đẹp, chắc nóng rồi vì mới sáng mà mặt trời đã chang chang. Nghĩ lễ này hết nặng đầu, về việc có cần về quê hay không? Hết nặng đầu vì phải lo tiền, phải lo ứng xử sao cho khéo, giờ thì đi đâu cũng được. Cứ xách ba lô lên và đi thôi… Cuộc đời đã bước sang hành trình mới, mọi vướng bận, mọi ràng buộc đều cởi bỏ ở lại. Tự do, tự do để xách ba lô đến những vùng miền xa lạ… Hạnh phúc!

Chợt nhận ra rằng, hạnh phúc chỉ đơn giản là không trói buộc nhau, bước chân trên hành trình riêng nhưng vẫn mong người ấy sống tốt và hạnh phúc. Không kỳ vọng, cũng chẳng nỗ lực… chỉ là mỗi ngày, sống tốt hơn.

Hạnh phúc rất bình dị trong đời sống, vì đôi khi chỉ nghĩ đến một người, mong người ấy sống tốt. Thật may vì còn có một ai đó để có động lực phấn đấu hơn, vươn lên hơn, mạnh mẽ hơn. Vậy là đủ!

Hạnh phúc như thế nào là đủ?

Hạnh phúc là khi đối mặt với những tất cả những phiền muộn trong cuộc sống, lặng lẽ để chỉ chiêm nghiệm cái khổ.

Hạnh phúc để hiểu thấy những toan tính, xấu xa trong lòng mình, để thấy nên cảm thông và vị tha hơn cho con người.

Hạnh phúc khi nhận ra rằng dù có cái gì đến nhưng lòng vẫn bình lặng là được.

Hạnh phúc là được sống với chính mình, tôn trọng chính mình và tôn trọng cả người khác nữa.

Hạnh phúc là chấp nhận mọi thứ diễn ra không như ý mình, chấp nhận sự muôn mặt của con người, muôn mặt của vạn vật, sống cũng chỉ là để trải lòng ra đón nhận mọi thứ.

Bất chợt trên con đường thân quen, tôi chợt nghĩ, mình đã sống thế nào nhỉ? Mình làm được cái gì? Và rồi những hình ảnh hiện ra là tôi đã giúp đỡ được gia đình những gì, mua cho ông nội một cái áo đẹp, tôi đã mua cho bà một đôi dép, mua quần áo cho ba mẹ tôi, dẫn người nha đi ăn tối, rồi cho một cụ già nhặt ve chai bên đường tiền, rồi lớp học thiện nguyện, rồi hình ảnh tôi đến thăm những em mồ côi… hay là lúc tôi ôm chầm cô bạn, vỗ về “không sao cả, có tôi đây mà”, hay là lúc tôi ngồi im lắng nghe ai đó tâm sự hết nỗi lòng. Ồ, đó là tất cả, là những lúc tôi cho đi. Đó là những gì còn đọng lại khi con người đến và đi khỏi cuộc đời. Là lúc chúng ta cho đi, là lúc con người đến với nhau bằng lòng chân thành và nhận chân thành… Tôi bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc, hạnh phúc thực sự và sâu sắc nhất trong đời…

Hạnh phúc như thế nào là đủ?

Tôi bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp sâu thẳm trong tâm hồn mỗi con người, vẻ đẹp của tình yêu thương, sự gắn kết, cho đi và tha thứ. Thực ra ngay tại đây, trong lòng tôi bây giờ, mọi thứ rất nhẹ nhàng, không oán giận một ai, ganh ghét, thù hằn hay đố kỵ. Tôi nhận ra rằng mỗi người có một số mệnh riêng, có một bài học riêng, không ai giống ai cả. Và, mình phải bản lĩnh để đối đầu, chiêm nghiệm và học hỏi ra bài học của chính mình.

Thế giới tôi đang sống có những tình người chân thành và có cả những giọt nước mắt yêu thương. Thế giới tôi đang sống có sự hy sinh to lớn vì người khác, có những cung bậc cảm xúc rất thiêng liêng, có những gánh nặng oằn bờ vai người mẹ già tảo tần nuôi con khôn lớn. Thế giới tôi sống, có những con người vươn lên trong bùn, họ tỏa sáng trong nghèo khó, họ vươn lên sống rất có ích cho đời.

Và đó chính là thế giới tôi đang sống.

© Tram Le – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin

Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

back to top