Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc là có nhau (Phần 1)

2023-07-23 02:10

Tác giả: Tanne


blogradio.vn - Chỉ có cô và anh ở đây cùng nhau. Giữ nhau như những kỉ niệm trong sáng tuổi học trò. Dường như anh đã quên hết những đớn đau mà gia đình anh đã tạo ra cho anh. Vì có cô bên cạnh, đã là niềm hạnh phúc bé nhỏ nhất đối với anh rồi.

***

Mặt trời đã ló dạng rồi, trên những ngọn núi xa xa đằng kia. Đôi bồ câu đang gạ gẫm nhau, chúng tung bay và va vào nhau tưởng chừng như vô tình nhưng là cố ý hết đấy. Một số tia nắng len lỏi qua khe hở của tấm rèm phòng cô. Bỗng có tiếng động gì phá vỡ sự yên lặng vốn có của căn phòng.

Reng reng reng

Cô mò mẫn bắt lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi kia:

- ALOOO. MÀY CHỊU DẬY CHƯA ĐẤY HẢ. CÒN TÍNH NGỦ BAO LÂU NỮA. TAO ĐỨNG DƯỚI NHÀ MÀY NÈ. XUỐNG ĐI!

Tút tút

Cô vẫn còn đang nửa tình nửa mơ chưa hiểu chuyện gì mà đầu dây bên kia đã ngắt máy rồi. Người con gái ấy lại trùm chăn lên đầu, tính ngủ tiếp hay gì. Nhưng không, cô vội vàng bật dậy, kéo ngay cái rèm ra, ánh Mặt Trời cứ thế trào vào căn phòng. Nhìn xuống dưới cổng nhà cô. Quả thật, anh đang ở đấy. “Thôi chết rồi, sao cậu í lại đến nhà mình” - Cô nghĩ thầm. 

Cô cố gắng đi nhẹ nhàng hết sức có thể, bước cẩn thận từng bậc thang một, xuống mở cửa và lôi anh đi ra chỗ hẻm nhỏ gần đấy.

- Này, sao mày lại đến đây thế hả? May mà bố mẹ tao còn ngủ không thì mày chết chắc!

- Xì, không phải đã hẹn nhau rồi sao. Tại nhắn tin mãi không thấy mày trả lời nên tao phi qua đây luôn. Hihi.

- Hẹn nhau gì? Hẹn khi nào???

Cô làm vẻ mặt hoang mang khiến anh phì cười:

- Phụt, thì hẹn đi bộ hôm qua đó. Thôi vô thay đồ đi mà đi. Nhanh lên!!! – Anh giục

Mặc dù cô vẫn chưa nhớ ra mình hẹn khi nào nhưng mà thôi, mất công anh đến đây thì đi dạo một chút cũng không sao. Cô cũng gật gật đầu rồi đi vào vệ sinh cá nhân.

- Rồi, xong rồi đấy. Giờ đi đâu?

- Có cái hồ cách đây có 3 cây thôi hà. Đi đến đó rồi quay về ha. – Anh chỉ chỉ tay về phía đằng xa.

- Hể...

Chưa để cô kịp than thở xong, anh đã xốc cánh tay cô kéo đi rồi.

Mà cũng đúng, đối với người thường xuyên chạy bộ 2-3 tiếng mỗi ngày như anh thì 3 km ấy có là gì. Anh cũng tự hào lắm, vì đã cố gắng giảm lượng đi bộ ít nhất có thể cho cô mà. Nhưng mà đối với người mà lười hơn con đười ươi thì nó là cực hình. Cụ thể là cô.

 Sau 30 phút đi bộ rã rời thì hai người đã đến cái hồ mà anh nói.

- Phái nờ li – Cô vừa thở hổn hển vừa thốt lên.

Anh nhìn cô mỉm cười và đưa nước cho cô.

- Mệt đến vậy hả?

- Ờ, chớ ai như mày. - Cô ngồi xốc xuống cái lan can, tu một hơi nước rồi thở tiếp. Anh không đáp lại cô nhưng cô đúng là dễ thương thiệt.

- Nè, mày nhìn xem, cảnh ở đây đẹp nhở.

Cô chả muốn nhìn, đang mệt quá mà...

Rồi sau một hồi bất giác cô quay lại.

- Oaaa, đẹp thiệt. – Cô nhảy cẫng lên, dường như mất hết cả mệt mỏi.

Ừ, view ở đây đúng đẹp. Hồ nước thì trong xanh, ánh nắng chiếu xuống làm mặt nước cứ óng a óng ánh, dọc hành lang đi bộ có mấy hàng cây vừa toát vẻ uy nghiêm vừa thướt tha nhẹ nhàng, mấy cái đèn đường dần dần tắt hẳn. Cơn gió lướt qua gương mặt cô như đang vuốt ve.

- Oa, nhìn mây kìa, như kẹo bông gòn đang trôi lơ lửng ấy nhỉ.

- Hahaha. Tâm hồn mày bay bổng nhở.

Có tiếng gió chạm nhẹ vào lá cây kêu xào xạc, có tiếng xích lô cọt cẹt bên đường,... Khoảnh khắc này, thật nhẹ nhàng, thật xao xuyến. Chỉ có cô và anh ở đây cùng nhau. Giữ nhau như những kỉ niệm trong sáng tuổi học trò. Dường như anh đã quên hết những đớn đau mà gia đình anh đã tạo ra cho anh. Vì có cô bên cạnh, đã là niềm hạnh phúc bé nhỏ nhất đối với anh rồi. Cô cũng vậy, bỏ hết những lo âu về điểm số, thi cử phía sau, cùng anh bước đi trên con đường dài và rộng. Hòa nhau vào phút giây này, hòa mình vào thiên nhiên tươi đẹp này, cảm nhận những rung cảm tuổi học trò.

Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ? À là 1 tuần trước kì thi cuối kì. Cô bận rộn hơn cả. “Nhất định phải nằm trong top 5...” Cô thầm nghĩ. Những áp lực này cô cũng quen rồi, năm nào chả vậy, học kì nào chả thế, chỉ cần tụt một hạng thôi là khỏi gặp bạn bè luôn. Cô biết, bố mẹ cô cũng vì thương cô thôi... Sau một đêm dài cùng với đống sách vở đang chất chồng kia. Reng Reng Reng Xem ai kìa, ai đang gọi cho cô đấy? Mò mẫm vớ được chiếc điện thoại:

- Xuống đây đi.

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc. Là anh, đã hơn một tuần lễ rồi hai người mới được gặp nhau.

5 giờ sáng, rất may bố mẹ cô chưa dậy.

- Mày đến đây làm gì vậy?

- Thấy sắp đến kì thi nên tao lo cho mày. Đi thôi, vừa đi vừa nói.

Cô lặng lẽ đi theo anh. Cả một quãng đường dài không ai nói gì, là vì ngại hay do đã quá hiểu nhau. Bỗng ánh mắt cô va vào vết thương còn chưa lành trên vai anh.

- Lại thế nữa à.

Anh không đáp.

- Đợi tao tí, tao đi mua băng gạc cho mày.

Cô ngồi bên cạnh anh, vừa khử trùng cho vết thương vừa nói:

- Tao thấy thế không ổn đâu, hay mày lên công an xã, mày...

- Không được, nếu thế mẹ tao biết làm sao, mẹ còn yêu ông ta lắm. – Anh vội ngắt lời cô, mặt anh hơi trĩu lại.

Hai người tiếp tục ngồi trong im lặng, cô thì đang cố gắng nhẹ nhàng với vết thương của anh. Cũng là tại bố anh bỏ mẹ anh đi sớm quá, nên mẹ không biết nương tựa vào ai, bà còn có anh nữa, đành lấy người tình cũ của mình. Mẹ anh đâu biết ông ta đối xử với anh như thế nào bởi vì ông ta quá tốt với mẹ, quá tốt với đứa con chung của hai người. Anh khổ tâm lắm, muốn mau chóng dọn ra cái căn nhà ấy. Đúng là bây giờ, cả anh và cô, đều mong có thể tốt nghiệp sớm hơn một năm để khỏi phải lo lắng, khỏi phải đau đớn nữa.

Nhưng đời đâu như là mơ. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục thôi, cô vẫn phải vùi đầu vào đống sách tẻ nhạt, anh vẫn ngày ngày chạy trốn người bố dượng mà anh chưa khi nào có cảm tình. Chớp mắt đã một năm nữa trôi qua, anh và cô sắp thoát khỏi sự ràng buộc đến khó chịu này rồi, hai người quyết định sẽ nắm tay nhau rời xa cái thị trấn bé con này và lên thành phố học đại học cùng nhau. Mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi...

Ra khỏi thành phố rồi, một ngọn núi có dốc thoải nằm trước mắt cô. Quay đầu ra sau là thấy bao nhiêu ngôi nhà nhỏ bé chi chít, cồng chất lên nhau. Đúng, đó là nơi cô và anh đang sinh sống và học tập. Hai người tạm tạm biệt những thứ đó và dành một ngày cùng nhau thư giãn. Hai bên đường có rất nhiều Hoa Bụi Đường. Ai đã trồng chúng vậy? Đẹp quá chừng.

Lại một lần nữa, hai người bị tách nhau ra. Dù đã hứa sẽ vào cùng một trường đại học nhưng không may, cô đậu, anh trượt. Vậy là anh phải học ở một trường khác cách trường cô 1 tiếng đi xe máy. Do đó, hai người càng khó gặp nhau hơn. Nhưng mỗi khi có cơ hội, họ đều đến thăm người kia. Chớp nhoáng, nửa năm trời đã trôi qua. Mối quan hệ này cũng dần được xác định. Có lẽ cô và anh từ bạn bè chuyển sang tình cảm nam nữ. Hay chỉ mình anh nghĩ vậy?

Một buổi sáng đẹp trời nọ. Cô đang bận rộn chuẩn bị quần áo, đánh đấm trang điểm, trông có vẻ háo hức lắm.

- 10 phút nữa tao có mặt á nha. – Giọng chàng trai vang lên từ trong chiếc điện thoại đặt đầu giường.

- Rồi rồi, qua nhanh đi. – Cô vừa nói vừa tháo vội cái lô tóc.

Chả là, hôm trước trong cơn say rượu tèm lem, hai người đã hẹn nhau nay đi cắm trại. Chẳng hiểu sao, tỉnh rượu rồi, chỉ còn anh nhớ, cô thì quên, vậy là từ nãy đến giờ cô cứ bị anh giục hối hả. “Nhưng mà vậy cũng tốt, lâu lắm rồi hai đứa không đi chơi cùng nhau”- Cô cười thầm trong bụng. Ngay lúc cô sẵn sàng để đi thì đã thấy anh đứng trước cửa.

- Chà, nay đúng giờ quá ha. – Anh nói đùa, tay thì đưa mũ cho cô

- Đúng giờ để không bị ai đó la. – Cô hùa theo, giật lấy cái mũ đội vào

- Lên xe đi, tao chở mày đến chỗ này cắm trại thích lắm.

Cô không đáp chỉ lẳng lặng leo lên xe cùng đống đồ cồng kềnh kia.

- Đồ nặng không? Đưa để trước này nè.

- Thôi. Để đằng trước vướng, mày khó đi.

- Ok. Vậy bám chắc nhá. Gét gô! – Anh vừa hét tạo không khí vừa phóng vù cái xe.

 

(Còn tiếp)

 

© Tanne - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Bước Qua Đời Nhau l Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top