Hai nốt trầm của bài ca tháng 9
2016-09-22 01:30
Tác giả:
Tháng 9 về, về trong cái nắng trong veo trên nền mây trời xanh ngọc, về trong tiếng trống tựu trường, trong tiếng cười nói râm ran của lứa tuổi học trò. Tháng 9 là bài hát reo vui với những nốt bổng cao và sáng, nhưng mấy ai biết được bài hát ấy còn mang trong mình hai nốt trầm buồn mà ai cũng sẽ trải qua nhưng một nấc thang đánh dấu cột mốc vào đời.
Nốt trầm thứ nhất dành cho những cô cậu học trò bắt đầu bước vào giảng đường đại học, bước vào trường nghề, trường đời, nơi mà các cô cậu bé sẽ cảm nhận rõ nhất “rời xa vòng tay ba mẹ là bão tố” khi phải bắt đầu thích nghi với môi trường mới, cuộc sống mới. Là những đêm nghe tiếng mưa rơi mà nặng lòng nhớ cha mẹ, nghe tin bão là cháy hết ruột gan vì lo đồng áng ngập úng, nhà cửa chìm trong biển nước. Là sau những giờ học trên giảng đường là giọt nước mắt lén lau khi mệt mỏi, gục ngã sau những giờ làm thêm, khứa lên da thịt nhiều vết xước khi phải bon chen, bị xô ngã giữa guồng quay đô thị. Là những khi trái gió trở trời nằm co ro cho qua cơn cảm cúm, mà chỉ dám nói qua điện thoại với ba mẹ “con vẫn khỏe và học hành vẫn ổn”. Hai chữ “cơm nhà” trở thành món ăn xa xỉ nhất, thay vào đó là những bữa ăn tạm bợ, qua loa để kịp giờ học, giờ làm. Là cảm giác thèm nghe tiếng trách la của ba mẹ giống như những ngày ban trưa của thuở xưa còn ham chơi hơn ham học. Là khi bắt gặp một đoạn thơ mà nhói lòng, trào tuôn nước mắt.
“Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe”
(Nguyễn Thiên Ngân)
Nốt lặng thứ hai càng nặng lòng, mang theo tình thương vô bờ của bậc làm cha, làm mẹ. Là khoảng thời gian mà những giọt mồ hôi sẽ rơi nhiều hơn trên đôi vai gầy của cha mẹ, là những lo lắng chất chồng vì đứa con thơ chập chững những bước đầu tiên vào đời. Là những đêm dài với nỗi trằn trọc lo con không biết ăn đủ no, mặc đủ ấm, có quen được nhiều bạn, thích nghi được cuộc sống mới. Là những bữa ăn giản dị mà thường chỉ còn hai người bạn già, chắt chiu tích góp những món ăn ngon để gửi con ở phương xa, là những buổi chiều tà ra đầu ngõ như một thói quen chờ đợi một hình bóng quen thuộc, là những lúc chợt giật mình, chợt vui khi nghe tiếng kêu cha mẹ của đứa bé hàng xóm cứ ngỡ con về…..
Tháng 9 đẹp lắm, nhưng tháng 9 cũng làm người ta đau đáu một nỗi âu lo về hai chữ “trưởng thành”. Trưởng thành tháng 9 là sự trưởng thành song song giữa trăm ngàn nỗi lo, gánh nặng của cha mẹ để đồng hành cùng đứa con thơ trên bước đường con tự học cách bước vào đời. Nhưng hơn hết, tháng 9 giúp những cô cậu bé tuổi ô mai ý thức được bản thân không còn ở cái tuổi “vô lo, vô nghĩ”, phải học cách tự bước đi trên đôi chân chính mình, học cách ngã phải tự đứng lên mà bước tiếp, học cách tự chăm sóc bản thân, tự phải biết chú ý an toàn, và quan trọng nhất là thấu hiểu tận tậm một điều “tình thương ba mẹ là vô bờ”, “không nơi nào ấm áp bằng gia đình” mà thêm yêu thương cha mẹ nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn để trở thành niềm tự hào của cha mẹ.
© Nguyen Thuy Van – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu