Hà Nội và những gánh hàng rong
2018-10-18 01:28
Tác giả:
Tôi đã từng đi ra một chợ hoa, choáng ngợp bởi sắc màu rực rỡ của những đóa hoa còn tươi bày nguyên vẹn. Tôi từng phải mê đắm bởi những mùi hương hòa quyện lẫn nhau của tất cả những loài hoa. Cảm xúc khi ấy đơn giản chỉ là muốn nhặt tất cả chúng mang về trưng bày để ngắm nghía, tận hưởng cái đẹp đẽ thuần khiết ấy. Nhưng khi tôi thấy những gánh hàng hoa nhỏ nhỏ, xinh xinh trên những vỉa hè trong lòng tôi có một cảm xúc mới lạ, cái cảm xúc không phải là chiếm đoạt, không phải là muốn tận hưởng mà đó là một thứ cảm xúc chẳng thể gọi tên, gắn chặt với hồn tôi.
Những đóa hoa nhỏ được bày trên những cái mẹt như có một sức mạnh vô hình thu hút tôi nhìn ngắm, có lẽ bởi tôi yêu thích sự giản dị, hay có lẽ bởi nó mang vị quê -cái vị mà tôi rất yêu. Tôi nhớ hình ảnh cô hàng hoa, cũng đã khoảng một nửa đời người cố giấu đi sự mệt mỏi để cố bán những gánh hàng cho hết. Những con người chất phác, thật thà, chân quê ấy khiến tôi muốn gửi đến cho họ một sức đồng cảm mãnh liệt. Có thể, đối với họ bán hoa chỉ là một nghề, nhưng đối với tôi, họ đã mang đến cho cả một Hà Nội sôi động thành lắng đọng, từ hiện đại họ đã mang thêm chút cổ kính đến thi vị dành cho mảnh đất linh thiêng này.
Cái đẹp đôi khi chỉ thoáng qua mà nếu ta vô tình sẽ mãi không cảm nhận được. Với tôi, những gánh hàng hoa chính là cái đẹp và người bán hoa chính là người chuyên chở những vẻ đẹp ấy.
Tôi thích sà vào những mẹt táo, mẹt nho, mẹt cam ở những ngõ ngách, những vỉa hè trên những con phố có lúc vắng nhưng cũng có lúc vội, đôi khi chẳng mấy ai để ý. Những gánh hàng rong chở cả một khoảng trời kỉ niệm tuổi thơ tôi. Tôi lại nhớ đến hình ảnh người bà, người mẹ ngồi khâu lại những chiếc mẹt rách để đựng đồ bán hàng. Tôi thích những gánh hàng rong như thế này bởi một phần nó khiến tôi nhớ đến tôi khi còn nhỏ, mẹ tôi cũng từng là một người gánh hàng rong. Những gánh hàng rong của bà trĩu nặng sự mệt mỏi cùng những gánh nặng mưu sinh để lo toan cho cuộc sống gia đình. Và hình ảnh cô bán hàng rong lấy tay lau mồ hôi, lau những hạt bụi còn bám trên khuôn mặt mà khóe mắt cay cay trong những ngày nắng nóng tôi thấy thật chạnh lòng và thương cho sự vất vả của họ. Cuộc sống khó khăn nhưng họ vẫn bám trụ với nghề, chẳng phải họ không thể tìm được công việc khác mà là nghề này đã ăn sâu vào trong tâm thức của họ rồi, như một thói quen của cuộc sống thường nhật. Và như thế, một lần nữa họ lại mang màu sắc giản dị pha chút yên bình cho Hà Nội.
Nếu thưởng thức thế giới một mình, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ vào những quán trà sữa đắt tiền mà tôi sẽ chọn quán trà đá vỉa hè. Nhiều lúc chẳng khát nước nhưng rảnh rỗi vẫn muốn ghé vào, bởi với tôi, trà đá vỉa hè nó mang một đặc trưng của người Hà Nội. Tôi biết một cốc trà đá chẳng có gì là ngon, thậm chí là rất nhạt và không có mùi vị nhưng ai cũng ghé vào, họ uống trà đá như gửi hồn mình vào trong ấy, họ thưởng thức trà như một thú vui tao nhã để giải sầu, để xua tan mệt mỏi, muộn phiền trong cuộc sống. Trà đá mang đến sự nhộn nhịp trong những ngóc ngách của thành phố, sự đông vui trên những vỉa hè; nhưng đó không phải là sự bon chen mà sự tinh tế đến mức giản dị nhất của những con người đủ mọi cấp bậc, mọi ngành nghề. Tôi yêu trà đá vỉa hè vì sự công bằng ấy.
Những gánh hàng rong mang một vị quê thoang thoảng trong lòng thành phố, cái sự giản dị ấy đã làm cho tôi có một cách nhìn khác về thành phố này, khiến tôi thấy thích thú hơn khi khám phá về Hà Nội. Tôi muốn ghi lại hành trình của mình bằng một câu nói: Hãy cứ khám phá, biết đâu mọi thứ sẽ không như những gì bạn nghĩ.
© Đặng Văn Kiên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em