Có phải em là mùa thu Hà Nội?
2018-09-26 01:28
Tác giả:

Em lạnh lùng và luôn giữ ánh mắt buồn rầu vô định, đôi khi lại khẽ thở dài mỗi khi ngồi bên cạnh tôi. Dường như em là cả một khoảng trời bí ẩn khiến tôi tò mò. Tôi muốn chạm vào để cảm nhận từng nỗI buồn mà em mang trong lòng, muốn là người xoa dịu cho em.
Em tàn nhẫn với chính bản thân mình, tự trói mình với quá khứ mà người trước kia gây ra. Tôi biết là em muốn khóc nhưng em nói khóc sẽ xấu lắm, sợ tôi chạy mất khi em khóc. Nhưng chính vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy khiến em mạnh mẽ ấy lại càng khiến tôi thương em biết bao.
Đã bao mùa thu Hà Nội được bên em. Đầu mùa, gió heo may thổi, rồi đến khi hoa sữa nở ngập trời là lúc tôi nắm tay em dạo bờ Hồ, phố Cổ, loanh quanh ở con phố Tạ Hiện nhâm nhi tách trà nóng rồi ăn vặt... Hà Nội 36 phố phường nhưng chưa có ngóc ngách nào là không có dấu chân hai đứa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại yêu một cô gái tỉnh lẻ bởi nhà tôi đều là gốc Hà Nội, bố mẹ cũng không muốn tôi lấy vợ xa. Nhưng khi em đến đã xóa mọi định kiến cho gia đình: em hiền thảo, chân chất của một cô gái nông thôn, em không xinh nhưng đảm đang, giỏi việc nhà. Ngày đầu ngỏ lời yêu em còn từ chối vì nghĩ rằng một đứa nhà quê sẽ không xứng với tôi. Nhưng tôi đã uống nhầm ánh mắt bầu trời mùa thu trong veo của em mất rồi. Cố theo đuổi em cuối cùng cũng thành.
Bốn năm yêu nhau kể từ khi em bước vào năm 2 đại học, giờ tôi viết những dòng này tôi đang ở cách xa em, rất xa - Matxcova. Thoáng cái đã ba năm bên nước ngoài, gia đình tôi chuyển luôn sang đó sinh sống. Bố mẹ muốn tôi lập gia đình bên đó và không trở về nước nữa.
Tôi xin lỗi em nhiều vì đã không thể đưa em theo mình được, càng xin lỗi vì để em ở lại biết bao ký ức.

Đó là những lần tôi phải nhíu mày vì mùi hoa sữa nồng nặc qúa đến tôi là người sống ở Hà Nội lâu năm cũng không quen được, vậy mà em lại thích mùi hoa đến thế. Em nói: “Tình yêu em dành cho anh cũng giống như tình yêu em dành cho Hà Nội, giống như mùi hoa sữa này: dịu dàng ấm áp, khẽ quyện vào da thịt, mãi len lỏi mà rất khó rời xa."
Người ta nói mùa thu là mùa chia ly, nhưng ký ức về mùa thu của tôi là em, là ánh mắt em xanh thẳm như bầu trời, là mái tóc ngập tràn mùi hoa sữa, là những nụ hôn, những cái nắm tay, những ánh mắt sâu thẳm của em...
Mùa thu năm ấy tôi đi, em chỉ kịp nắm tay tôi, ôm tôi thật chặt. Em khóc...
Em vẫn ở Hà Nội – nơi lưu giữ biết bao nhiêu tình cảm, ký ức cũ. Thỉnh thoảng em mail cho tôi về cuộc sống của em, em vẫn ổn. Nhưng tôi biết sau từ “Em vẫn ổn" là cả bầu trời thương nhớ.
Em à! Ba năm ở nước ngoài tôi vẫn chưa lập gia đình, tôi sẽ về lục tìm trong cái mùa thu ấy để kiếm em. Chờ tôi em nhé!
Mãi yêu em.
Matxcova!
© Summer – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.





