Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hà Nội bé lắm phải không anh?

2016-07-29 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Anh nói với em rằng Hà Nội nhỏ bé lắm, đi lòng vòng đôi ta cũng gặp lại nhau thôi. Chỉ có điều giữa lần gặp gỡ đầu tiên, và lần chia tay cuối cùng, là một mùa hè dang dở, một nỗi nhớ còn bỏ ngỏ, một câu chào chưa nói. Cũng trong chiều hôm ấy, anh và em lướt qua nhau chỉ bằng một cái chạm nhẹ, buồn tênh để rồi cơn mưa xối xả giữa lòng Hà Nội lại đổ ập xuống, bất chợt và vội vã. Em thấy lạc lõng giữa lòng Hà Nội vô cùng.

***

Khi những cánh bằng lăng tím ngắt giữa lòng Hà Nội là lúc em nhớ anh, nỗi nhớ cồn cào, da diết như muốn bóp nghẹn trái tim em. Em nhớ anh, nhớ con đường Hà Thành những ngày có anh đi chung, nhớ những hôm cơn mưa Hà Nội vô tình đổ xuống em tựa đầu vào vai anh ngắm nhìn phố thị.

Anh từng nói với em rằng, Hà Nội bé lắm, đi loanh quanh là chúng ta lại gặp lại nhau ấy mà. Anh nói vậy nhưng không đúng gì cả. Vì anh đi rồi, Hà Nội chừng ấy ngày tháng vẫn cùng em ngày ngày tìm anh, nhưng sao chúng ta không gặp được lại. Xa nhau là xa mãi, xa mãi thế ư?

Nỗi nhớ anh cũng chừng ấy ngày tháng mà được dịp làm phiền em. Có khi nỗi nhớ êm đềm mà ngủ yên, có khi lại cuồn cuộn lên như muốn náo động cả tâm khảm trái tim em, náo động cả phố thị Hà Nội, cả những con đường, góc phố chúng ta từng đi qua.

Hà Nội bé lắm phải không anh?

Cũng là phượng rơi, bằng lăng nở qua được mấy mùa rồi hả anh. Cũng trong một mùa hạ như thế này, một cơn mưa rào ập xuống, ngay phố phường, anh dắt chiếc xe máy ì ạch qua xóm trọ nhỏ thì cũng từ đó tình yêu cứ thế ập đến trong lòng em. Chờ đợi đôi khi là minh chứng tốt nhất cho tình yêu tuổi trẻ, nhưng chờ hoài mà để mặc tuổi trẻ nhiệt huyết chảy tràn qua có nên không?

Rồi cũng chính nỗi nhớ ấy đã khiến em biết như thế nào là đau. Đó là khi em đứng lại, anh cũng xuất hiện vè lướt qua em như đối với một người xa lạ, cười vui tay trong tay cùng một cô gái khác… Em ngẩn ngơ, là nỗi nhớ, nỗi nhớ anh khiến em đi lại qua chốn này, và nỗi nhớ đã cho em một câu trả lời dù nó có hơi khó chấp nhận.

Em muốn xa rời một Hà Nội thân thương, nhưng lắm bon chen, xô bồ. Ngoài đường, phố đã lên đèn, người người, nhà nhà lại chen chúc nhau trên mỗi nẻo đường, bao tuổi trẻ tìm đến nhau, yêu thương nhau để rồi rời xa nhau. Ở một nơi nào đấy xa xôi, xa xôi mà em không biết trước được, tình yêu của chúng ta, đã nằm lại, vẹn nguyên và an yên, tĩnh lặng.

Anh nói với em rằng Hà Nội nhỏ bé lắm, đi lòng vòng đôi ta cũng gặp lại nhau thôi. Chỉ có điều giữa lần gặp gỡ đầu tiên, và lần chia tay cuối cùng, là một mùa hè dang dở, một nỗi nhớ còn bỏ ngỏ, một câu chào chưa nói. Cũng trong chiều hôm ấy, anh và em lướt qua nhau chỉ bằng một cái chạm nhẹ, buồn tênh để rồi cơn mưa xối xả giữa lòng Hà Nội lại đổ ập xuống, bất chợt và vội vã. Em thấy lạc lõng giữa lòng Hà Nội vô cùng.

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Lắng đọng với tâm sự của Hiền Thục



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thói quen của anh

Thói quen của anh

Có những mảnh ký ức con con lấp đầy một tấm lòng chật hẹp, có một người con gái cả một đời anh mãi không quên.

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu là chữa lành vết thương

Tình yêu không cần phải được biểu hiện qua những món quà hay những lời hứa hẹn, mà đơn giản chỉ là sự hiện diện, là sự thấu hiểu và sẵn lòng chia sẻ với nhau.

Ấm áp trà gừng

Ấm áp trà gừng

Bố gật gù khen hương vị trà gừng mẹ làm rất đặc biệt. Mà không phải mình bố cảm nhận như thế, cả ông bà nội, cả mấy chị em tôi đều cảm nhận rõ điều này. Đằng sau hương vị thơm ngon của trà gừng chính là sự quan tâm, yêu thương vô bờ của mẹ.

Vết sẹo trong tim

Vết sẹo trong tim

Em cứ nghĩ sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì anh sẽ vì em mà thay đổi và càng yêu em hơn. Nhưng không, anh đã bỏ mặc em để vui bên người khác. Lúc ấy, chỉ có ba mẹ em ở bên cạnh em và em biết thật sự em đã sai khi yêu lầm người.

Hương biển

Hương biển

Anh nghe hương biển cứ thoang thoảng nhẹ nhàng trong gió, hương biển có mùi cá có mùi vị nồng nồng da diết có cả mùi nước mắm thơm thơm đậm đà ở ngôi làng gần đây bay đến.

Những con người trong nắng

Những con người trong nắng

Người ta rong chơi trên bao khắp con đường Chỉ có họ cứ lặng thầm trong nắng Chỉ có họ cứ miệt mài mải miết Kiếm tìm hoài những hạnh phúc gần xa

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Ngửa đầu trông trăng, thấy trăng tròn vành vạnh

Thế mà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt nàng. Ta tưởng như thời gian ngừng trôi và cả thế giới hoàn toàn biến mất, chỉ còn ta và nàng. Không gian chìm trong sắc vàng đỏ, trở nên huyền ảo, vừa như thực lại vừa như mơ.

Giữa những câu chuyện đời

Giữa những câu chuyện đời

Khi ta trải qua những khó khăn, mất mát hay thành công, niềm hạnh phúc, ta thường nghĩ chúng là duy nhất. Nhưng kỳ thực, trong nhiều câu chuyện khác, những gì ta trải qua lại có thể phản chiếu một phần câu chuyện của người khác.

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn ưu tư

Sài Gòn không thấy được nhiều sao như biển cát Không tìm được chỗ riêng tư để thả mình Không lắng nghe được đồng xanh ca tiếng hát Không có người tựa lên gối lặng thinh.

Cái tên

Cái tên

Tôi không biết Mai và Cường đã có cảm giác gì trong khi chịu đau đớn thể xác, nước mắt vốn dĩ để thể hiện sự đau đớn, và buồn tủi đó, liệu hai đứa nhóc đó đã cạn chưa. Tôi không hiểu, người ta chiến đấu không phải vì chiến thắng, họ chiến đấu vì khoảnh khắc họ cần sống.

back to top