Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi tuổi 30 và một tâm hồn bừa bộn

2017-04-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Hôm nay anh chợt nhìn lại, anh 30 tuổi. Dù trên đời chưa có ai không yêu mà không thể sống. Nhưng đằng sau công việc, sau những mối quan hệ bạn bè, sau nhộn nhịp Sài Gòn hoa lệ, cũng có những nỗi buồn vô tận, và cả những cô đơn. Nhiều khi muốn mượn chút men say để quên đi những ưu tư, mượn khói thuốc để lòng thôi trống trãi. Nhưng rồi 30 năm còn lại cũng không thể cứ cô đơn mãi được.

***

30 năm của anh sống với nỗi cô đơn. Anh không thể chia sẻ cùng ai, cứ lẳng lặng vùi mình vào công việc. Rồi cũng đến lúc anh nhận ra anh cần một người thương để tâm hồn tuổi 30 thôi bừa bộn...

“Tôi tâm sự với anh, nhưng anh không thể kể tôi nghe câu chuyện cuộc đời anh. Phải chăng anh muốn giữ một chút gì đó cho riêng mình…”

Người ta vẫn nói cuộc đời có 60 năm, vậy là anh đang đứng giữa chặng đường đời, vẫy tay chào tuổi trẻ ở lại, sắp sửa đón năm tháng trung niên và rồi sẽ già đi.

Tuổi 30 của anh với một tâm hồn bừa bộn và những nỗi lo toan. Ở cái tuổi 30 này, khi bạn bè ai cũng có một gia đình nhỏ, hoặc ít nhất cũng có một người thương., còn anh là những ngày bộn bề trong công việc. Điều duy nhất khiến anh bận tâm mỗi sáng không phải là hôm nay sẽ đưa người yêu đi đâu chơi mà là hôm nay phải giải quyết những công việc gì. Mỗi ngày trôi qua cũng như việc chọn áo sơ mi đi làm, đều là áo sơ mi, chỉ khác nhau màu sắc. Cuộc sống của anh ở tuổi 30 chỉ có vậy.

Nhưng, tuổi 30, anh cũng muốn có một người thương, một người bên cạnh, một người sẻ chia mọi buồn vui trong cuộc sống. Tuổi 30 cũng muốn nắm tay một ai đó đi dưới những hàng cây cổ thụ len lỏi màu vàng ánh đèn cao áp. Tuổi 30 cũng muốn có một gia đình nhỏ để về sau mỗi ngày làm việc, để có người ngồi đợi bên mâm cơm nóng hổi, để có những bữa ăn hạnh phúc và tiếng cười.


 Gửi tuổi 30 và một tâm hồn bừa bộn

30 năm của anh cứ trôi qua bình lặng, bình lặng đến đáng sợ. Anh chỉ ước rằng 30 năm đó có một chút nổi loạn, một chút xao động thì giờ đây tuổi 30 của anh đâu yên ắng đến vậy. 30 năm không một mối tình, nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng vốn dĩ đó là sự thật.

Thời áo trắng, nào những chuyện tình học trò ngây ngô nơi góc sân trường, nào hoa phượng đỏ ép vở tặng nhau, nào bức thư tình trao vội, nào bông hoa giấu lén hộc bàn, nào ánh mắt nhìn nhau, nhưng ngại ngùng rồi giả bộ làm ngơ. Nhưng anh vẫn vậy, vẫn một mình.

Rồi đến 5 năm đại học, cứ sáng lại chiều hết giảng đường rồi lại về nhà, vùi đầu với sách vở. 5 năm cũng từng có những xúc cảm, những yêu thương chóng vánh nhưng rồi cũng đi qua vội vàng nhưng khi nó đến. 7 năm đi làm cũng vậy, thời gian anh dành cho bản thân đôi khi còn hiếm hoi, nữa là thời gian dành cho một ai đó. Và cứ thế 7 năm cũng trôi qua lẻ bóng một mình.

Rồi hôm nay anh chợt nhìn lại, anh 30 tuổi. Dù trên đời chưa có ai không yêu mà không thể sống. Nhưng đằng sau công việc, sau những mối quan hệ bạn bè, sau nhộn nhịp Sài Gòn hoa lệ, cũng có những nỗi buồn vô tận, và cả những cô đơn. Nhiều khi muốn mượn chút men say để quên đi những ưu tư, mượn khói thuốc để lòng thôi trống trãi. Nhưng rồi 30 năm còn lại cũng không thể cứ cô đơn mãi được.

Anh cần một chữ thương thôi, sao xa vời, đâu phải anh kén chọn gì nhưng chỉ tại với anh thương một người không dễ.



Bất chợt bài hát Thương của Lê Cát Trọng Lý vang lên, dưới làn khói mỏng xám của khói thuốc, màu đèn vàng của phố thị, nơi cuối đường, gương mặt anh trầm ngâm hằn rõ những vết nhăn.

"Đi kiếm nắng, tận mây xa, mong cho lòng ấm lại

Để còn nghe mùi gió mới để còn say tình chênh vênh"

Đúng vậy, ở tuổi 30 khi tâm hồn đã quá bừa bộn, anh phải tìm một người thương.

Để tâm hồn anh thôi bừa bộn...

© Khánh Dương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top