Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giữa đại ngàn mênh mông

2025-05-22 10:50

Tác giả: Nguyễn Thị Ngọc Linh


blogradio.vn - Thành phố tháng Mười Hai trầm mặc và khô khốc như tâm hồn của Khang. Anh ngồi thẫn thờ bên khung cửa kính một quán cà phê quen, nơi từng ký hợp đồng đầu tiên của đời mình, cách đây chưa đầy ba năm. Giờ, mọi thứ đổ sụp như chưa từng bắt đầu.

Khang, 25 tuổi, từng là một start-up star đình đám trong giới công nghệ. Anh không có xuất thân đặc biệt, nhưng có đầu óc nhạy bén, tinh thần máu lửa và khả năng truyền cảm hứng. Công ty khởi nghiệp của anh – một nền tảng kết nối người làm nghề tự do – từng được đầu tư hàng triệu đô, lên cả báo chí, truyền hình, là “người hùng thời đại mới”.

Nhưng đời không dài như bài PR. Một sai lầm trong chiến lược mở rộng, cộng với việc bị đối tác lừa đảo hợp đồng lớn, khiến công ty rơi vào khủng hoảng tài chính. Nhà đầu tư rút lui, đồng đội quay lưng, Khang lâm vào nợ nần, và hơn hết là mất hoàn toàn phương hướng.

Anh về quê, nhưng căn nhà chật hẹp và ánh mắt buồn rầu của mẹ khiến anh càng cảm thấy mình là gánh nặng. Mỗi sáng thức dậy, Khang thấy một phiên bản vô hồn của chính mình trong gương. Không còn những cuộc họp căng thẳng, không còn email dồn dập, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt trũng sâu và linh hồn cạn kiệt.

Rồi một ngày, anh bắt gặp bức ảnh của một người bạn cũ đi làm tình nguyện viên ở một bản vùng cao Tây Bắc. Trẻ con chân đất, người lớn áo cũ, rừng xanh và mây trắng. Thứ gì đó trong Khang rung lên. Không phải là cảm hứng hay động lực khởi nghiệp gì cả. Chỉ đơn giản là… muốn biến mất.

Ba ngày sau, anh xếp vài bộ quần áo, vài cuốn sách cũ, chiếc máy ảnh đã bám bụi, rút hết số tiền còn lại trong tài khoản và nhắn cho mẹ một dòng ngắn gọn:
“Con đi tìm lại con.”

Tàu dừng lại ở một ga nhỏ giữa núi rừng, nơi chẳng ai quan tâm đến những cái tên nổi tiếng, cũng không cần đến những bản trình bày ý tưởng dài chục trang. Một bác xe ôm đưa anh qua con đường ngoằn ngoèo giữa thung lũng. Rồi từ đó, Khang cuốc bộ vào bản Tà Cang – nơi chỉ có vài chục nóc nhà nằm rải rác dưới chân đại ngàn.

Người đón anh là thầy Cường – một giáo viên già đã về hưu, sống cùng người dân bản hơn 20 năm. Bác là bạn của người bạn Khang từng nhắn tin. Căn nhà sàn bằng tre của thầy nằm bên dòng suối, đơn sơ nhưng ấm cúng. Thầy nhìn anh bằng ánh mắt điềm tĩnh, không hỏi vì sao anh đến, chỉ bảo:
– Ở đây không có sóng điện thoại. Nhưng có núi, có rừng, có người.

Khang được giao một chỗ ngủ trên sàn, tấm chăn mỏng và một cái đèn dầu. Bữa tối đầu tiên là cơm ngô, măng luộc và cá suối nướng. Không wifi, không ồn ào, chỉ tiếng côn trùng rả rích và trăng lặng lẽ ngoài cửa.

Đêm ấy, Khang nằm mãi không ngủ. Không phải vì lạ chỗ, mà vì lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh nghe được chính nhịp thở của mình.

Những ngày đầu trên bản, Khang như một đứa trẻ học cách bước đi lần nữa. Anh không biết nhóm lửa, không biết gánh nước, không biết trồng rau hay xách cối giã ngô. Mỗi sáng anh thức dậy sớm theo tiếng gà gáy, theo chân người bản đi rẫy, nghe họ nói chuyện bằng thứ tiếng lẫn giữa Kinh và Thái, học từng chút một.

Anh đốn củi, đẩy xe thồ, phụ thầy Cường dạy học cho bọn trẻ con. Đám trẻ chân trần tóc rối, đứa nào cũng lí lắc, gọi anh là “chú Khang Sài Gòn”, vây quanh anh đòi kể chuyện, chơi trò đoán chữ.

Một lần, khi Khang cùng một cụ già trong bản vào rừng tìm lá thuốc, họ gặp một con khỉ bị dính bẫy. Cụ bảo:
– Mình đau một, nó đau mười. Mình phá rừng, rồi rừng sẽ phạt mình.
Khang lặng người. Anh từng nghĩ rừng là tài nguyên. Giờ, rừng giống như người bạn già, biết lắng nghe, biết tha thứ – nếu người ta biết dừng lại.

Tháng Tư, cơn bão đầu mùa đổ về bất ngờ, quật đổ nhiều mái nhà tranh. Mưa lớn làm ngập con suối nhỏ, cuốn trôi cầu tre nối bản với khu vực chợ huyện. Cả bản rơi vào cảnh bị cô lập.

Khang lao vào giúp dân dựng lại nhà. Dưới bùn lầy và tiếng gió gào, lần đầu tiên trong đời anh làm việc quên ăn, quên mệt, quên cả chính mình. Anh cùng nhóm thanh niên dựng lại cầu tre từ gỗ, mày mò làm dây néo chắc chắn hơn. Kiến thức về kỹ thuật xây dựng cộng đồng mà anh từng học qua sách bỗng trở nên hữu dụng.

Dần dần, người bản không còn nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, mà bằng sự tin tưởng.

Thầy Cường nói:
– Cháu có thứ mà bản này cần. Không phải tiền, mà là tinh thần.

Câu nói ấy theo Khang suốt những tháng sau đó.

Một năm trôi qua. Khang không trở về thành phố.

Anh xin một căn nhà gỗ cũ bỏ trống bên sườn dốc. Cùng người dân bản, anh dựng lại nó, trồng quanh vài luống rau, nuôi gà, nuôi ong, và mở một lớp học nhỏ miễn phí buổi tối dạy tin học cơ bản cho thanh niên trong vùng. Điện có lúc chập chờn, nhưng nhờ pin năng lượng mặt trời do một tổ chức viện trợ tài trợ, lớp học nhỏ vẫn sáng đèn.

Anh còn tập hợp người bản làm một mô hình du lịch cộng đồng nhỏ. Không bán rừng, không phá đá, chỉ là những mái nhà gỗ sạch sẽ, bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng. Du khách về ở lại, leo núi, nấu ăn cùng người dân, nghe kể chuyện bản Mường cổ xưa.

Có hôm, một cô bé từ Hà Nội lên chơi nói:
– Anh giống người giữ rừng ấy.
Khang cười:
– Không giữ rừng đâu em. Anh giữ chính mình giữa rừng.

Hai năm sau, Khang về lại thành phố một lần, trong một hội thảo về phát triển bền vững. Anh không còn là “founder triệu đô” mà giới truyền thông từng tung hô, cũng không còn là “người thất bại” bị ném đá sau cú trượt dài.

Anh chỉ là người đứng lặng giữa căn phòng đông đúc, chia sẻ về những tháng ngày anh sống cùng dân bản, cách họ trân trọng từng hạt lúa, cách họ coi cây rừng như máu thịt, cách một kẻ từng tự cao đã học lại cách sống bằng hai bàn tay.

Cuối bài nói, anh chỉ nói một câu:
– Tôi từng đánh mất sự nghiệp, vì nghĩ mình là trung tâm. Nhưng rừng dạy tôi rằng: nếu muốn sống sót, đừng tách mình khỏi tự nhiên. Tự nhiên không cần ta. Nhưng ta rất cần nó.

Khi bước ra khỏi hội trường, điện thoại Khang reo. Là một người chị gọi từ bản, báo rằng con bò cái vừa đẻ. Anh bật cười. Bản tin chấn động đầu tư công nghệ hay cuộc chiến cổ phần nào đó chẳng còn khiến tim anh rung lên nữa.

Ngày Khang được dân bản dựng cho một lễ "Làm vía" – một nghi thức công nhận thành viên trong cộng đồng, anh xúc động đến bật khóc. Giữa vòng người tay bắt mặt mừng, những bó lúa tươi và khói lam chiều, Khang hiểu: Anh đã tìm lại được chính mình.

Không phải qua thành công, danh tiếng hay tiền bạc. Mà qua những điều nhỏ bé: một mái nhà không khóa cửa, một bữa cơm chan nước suối, tiếng trẻ con gọi tên mình trong ráng chiều. Qua việc học cách sống không để lại tổn thương cho đất, cho người.

Giữ đại ngàn không phải là leo núi hùng hục hay trồng cây cho thật nhanh. Mà là mỗi ngày, sống tử tế, sống chậm, và sống có trách nhiệm với nơi mình đang đứng.

Và Khang – chàng trai 25 tuổi từng rơi xuống đáy vực của danh vọng – đã tìm được đỉnh núi thật sự trong đời mình. Ở đó, không có sân khấu. Nhưng có tự do.

© Ngọc Linh - blogradio.vn

Nguyễn Thị Ngọc Linh

Hi, I am Linh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top