Giữa chúng ta còn một khoảng cách vô hình
2019-03-09 01:28
Tác giả:
Buổi chiều nắng nhạt lãng đãng đầu hè ấy, em nhận được tin nhắn làm quen của anh: “Tùng cho anh số điện thoại của em. Chắc em cũng nghe rồi, nó giới thiệu em cho anh. Nếu em khó chịu thì không cần rep lại đâu”.
Nói nhỏ cho anh biết là em cũng nhận được không ít tin nhắn làm quen đâu nhé, nhưng kiểu chưa tiến đã lùi như anh là lần đầu đấy. Nên em mới vờ trêu chọc anh như thế: “Em cũng không định trả lời cơ mà tài khoản của em còn dư nhiều quá nên rep lại đó”.
Chúng ta đã bắt đầu như vậy, từ những tin nhắn trao đổi dời dạc suốt ba ngày trời. Bản thân em còn không nghĩ mình có thể kiên trì đến thế. Thật kỳ là là em lại mong chờ những tin nhắn lơ là chẳng ăn nhập gì của anh.
Buồi gặp mặt đầu tiên vượt ngoài mong đợi. Anh cao lớn, rắn rỏi đậm chất quân nhân. Anh không bảnh trai xuất sắc nhưng lại ưa nhìn. Giọng trầm và có vẻ ít nói. Từ nhỏ em đã luôn mơ về một chàng trai trầm tính và gọn gàng còn anh lại quá tuyệt vời. Em đã bị thu hút ngay từ lần đó.

Mình không chỉ là bạn từ lần thứ ba rồi bên nhau sau năm lần gặp gỡ. Mọi chuyện quá suôn sẻ nên em cứ nghĩ chúng ta là định mệnh. Anh tốt với em. Gọi em dậy mỗi sáng, chúc em ngủ ngon mỗi đêm. Mang bữa sáng đến những ngày em ngủ lười. Nhiều lần đón em về lúc tan việc. Anh nói anh phải trực nhiều nên mình chỉ gặp nhau đôi lúc, nhưng anh kiên nhẫn vô cùng nghe em kể những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối.
Em chợt nhớ về nụ hôn đầu của chúng mình. Hôm đó anh cứ nhìn em mãi đến nỗi em phải hỏi anh làm sao vậy. Anh không trả mà chỉ kẽ đặt nụ hôn lên môi em. Nụ hôn hồng phớt. Em đặt tên cho nó như vậy vì dù quá đỗi nhẹ nhàng vẫn làm đôi má em ửng đỏ. Cả trời sao sáng trong nụ cười anh. Tất cả những gì em mơ về một mối tình em đều có.
Nhưng có một điều em vẫn luôn băn khoăn, sao anh luôn trầm tư đến vậy. Em đã cho rằng tính anh vốn thế hay cũng có thể vì công việc của anh nói ít làm nhiều cho đến lần anh đưa em đi gặp vài người bạn. Không còn đôi chân mày đăm chiêu suy nghĩ, anh hoạt bát đúng lứa tuổi đôi mươi. Hình như đó mới đúng là con người anh, còn giữa chúng ta luôn có một khoảng cách vô hình.
Một tuần trước em cùng anh đi giải quyết vài công chuyện, anh đứng cạnh và kêu em đọc số tài khoản trong phần tin nhắn anh Tùng gửi đến. Anh cho em đặc quyền dùng đồ của anh. Điện thoại, áo khoác và một vài thứ khác. Em đã rất vui vì chuyện đó nhưng lần này thì không hẳn. Em tình cờ đọc được tin nhắn giữa anh và anh Tùng thời điểm mình trước khi mình quen nhau một tháng: “Sao mày khổ vậy? Tao có con em làm cùng công ty ngoan mà cũng xinh. Mày tiến đi”. Anh Tùng đã nhắn cho anh như vậy kèm theo số điện thoại của em. Ba lần. Có vẻ như anh miễn cưỡng làm theo.
Tối đó em lên Facebook của anh xem lại. Anh không có nhiều hoạt động trên trang cá nhân nên em cố gắng đọc thật kỹ từng bình luận. Đơn giản vì con gái có giác quan thứ sáu nhạy bén trời ban nên em đã hiểu ra. Anh quen em khi anh đang khổ sở vì mối tình cũ.

Anh vẫn tốt với em. Vẫn đón em rồi kiên nhẫn nghe em nói. Chỉ mình em nói trong những câu chuyện của hai ta. Em nhận ra là em biết về anh quá ít. Trái tim em mở rộng cửa cho anh bước vào nhưng em lại chẳng thể đặt chân vào thế giới của anh. Anh chưa sãn sàng cho điều đó vì anh đến với em lúc cô đơn.
Mình dừng lại thôi anh nhé. Em biết người ích kỷ là em và anh lại nhận về phiền muộn. Nhưng anh ơi, em cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Em cũng mong muốn có một tình yêu đủ đầy và đẹp đẽ.
Mùa hè mình bên nhau vẫn đong đầy kỷ niệm. Chẳng ai biết được tương lai nhưng phải sống cho hiện tại nên em quyết định chia tay. Để anh đối với em mãi đẹp như thế và em đối với anh là những ký ức ngọt ngào.
Cảm ơn anh!
Xin lỗi anh!
© dưa hấu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







