Giữa chúng ta còn một khoảng cách vô hình
2019-03-09 01:28
Tác giả:
Buổi chiều nắng nhạt lãng đãng đầu hè ấy, em nhận được tin nhắn làm quen của anh: “Tùng cho anh số điện thoại của em. Chắc em cũng nghe rồi, nó giới thiệu em cho anh. Nếu em khó chịu thì không cần rep lại đâu”.
Nói nhỏ cho anh biết là em cũng nhận được không ít tin nhắn làm quen đâu nhé, nhưng kiểu chưa tiến đã lùi như anh là lần đầu đấy. Nên em mới vờ trêu chọc anh như thế: “Em cũng không định trả lời cơ mà tài khoản của em còn dư nhiều quá nên rep lại đó”.
Chúng ta đã bắt đầu như vậy, từ những tin nhắn trao đổi dời dạc suốt ba ngày trời. Bản thân em còn không nghĩ mình có thể kiên trì đến thế. Thật kỳ là là em lại mong chờ những tin nhắn lơ là chẳng ăn nhập gì của anh.
Buồi gặp mặt đầu tiên vượt ngoài mong đợi. Anh cao lớn, rắn rỏi đậm chất quân nhân. Anh không bảnh trai xuất sắc nhưng lại ưa nhìn. Giọng trầm và có vẻ ít nói. Từ nhỏ em đã luôn mơ về một chàng trai trầm tính và gọn gàng còn anh lại quá tuyệt vời. Em đã bị thu hút ngay từ lần đó.

Mình không chỉ là bạn từ lần thứ ba rồi bên nhau sau năm lần gặp gỡ. Mọi chuyện quá suôn sẻ nên em cứ nghĩ chúng ta là định mệnh. Anh tốt với em. Gọi em dậy mỗi sáng, chúc em ngủ ngon mỗi đêm. Mang bữa sáng đến những ngày em ngủ lười. Nhiều lần đón em về lúc tan việc. Anh nói anh phải trực nhiều nên mình chỉ gặp nhau đôi lúc, nhưng anh kiên nhẫn vô cùng nghe em kể những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối.
Em chợt nhớ về nụ hôn đầu của chúng mình. Hôm đó anh cứ nhìn em mãi đến nỗi em phải hỏi anh làm sao vậy. Anh không trả mà chỉ kẽ đặt nụ hôn lên môi em. Nụ hôn hồng phớt. Em đặt tên cho nó như vậy vì dù quá đỗi nhẹ nhàng vẫn làm đôi má em ửng đỏ. Cả trời sao sáng trong nụ cười anh. Tất cả những gì em mơ về một mối tình em đều có.
Nhưng có một điều em vẫn luôn băn khoăn, sao anh luôn trầm tư đến vậy. Em đã cho rằng tính anh vốn thế hay cũng có thể vì công việc của anh nói ít làm nhiều cho đến lần anh đưa em đi gặp vài người bạn. Không còn đôi chân mày đăm chiêu suy nghĩ, anh hoạt bát đúng lứa tuổi đôi mươi. Hình như đó mới đúng là con người anh, còn giữa chúng ta luôn có một khoảng cách vô hình.
Một tuần trước em cùng anh đi giải quyết vài công chuyện, anh đứng cạnh và kêu em đọc số tài khoản trong phần tin nhắn anh Tùng gửi đến. Anh cho em đặc quyền dùng đồ của anh. Điện thoại, áo khoác và một vài thứ khác. Em đã rất vui vì chuyện đó nhưng lần này thì không hẳn. Em tình cờ đọc được tin nhắn giữa anh và anh Tùng thời điểm mình trước khi mình quen nhau một tháng: “Sao mày khổ vậy? Tao có con em làm cùng công ty ngoan mà cũng xinh. Mày tiến đi”. Anh Tùng đã nhắn cho anh như vậy kèm theo số điện thoại của em. Ba lần. Có vẻ như anh miễn cưỡng làm theo.
Tối đó em lên Facebook của anh xem lại. Anh không có nhiều hoạt động trên trang cá nhân nên em cố gắng đọc thật kỹ từng bình luận. Đơn giản vì con gái có giác quan thứ sáu nhạy bén trời ban nên em đã hiểu ra. Anh quen em khi anh đang khổ sở vì mối tình cũ.

Anh vẫn tốt với em. Vẫn đón em rồi kiên nhẫn nghe em nói. Chỉ mình em nói trong những câu chuyện của hai ta. Em nhận ra là em biết về anh quá ít. Trái tim em mở rộng cửa cho anh bước vào nhưng em lại chẳng thể đặt chân vào thế giới của anh. Anh chưa sãn sàng cho điều đó vì anh đến với em lúc cô đơn.
Mình dừng lại thôi anh nhé. Em biết người ích kỷ là em và anh lại nhận về phiền muộn. Nhưng anh ơi, em cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Em cũng mong muốn có một tình yêu đủ đầy và đẹp đẽ.
Mùa hè mình bên nhau vẫn đong đầy kỷ niệm. Chẳng ai biết được tương lai nhưng phải sống cho hiện tại nên em quyết định chia tay. Để anh đối với em mãi đẹp như thế và em đối với anh là những ký ức ngọt ngào.
Cảm ơn anh!
Xin lỗi anh!
© dưa hấu – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…







