Giờ thì duyên đã đứt rồi
2021-07-06 01:30
Tác giả:
Nâu
blogradio.vn - Chơi đùa cùng em vào những ngày hè, dọn chỗ cho em nằm cạnh khi tôi xem phim vào những ngày đông lạnh. Có khi Em theo chân tôi suốt, từ trong nhà đến ra ngoài sân, từ nhà bếp đến ra vườn. Cũng có khi tôi bắt Em theo tôi, đến nỗi em khó chịu đến phát cáu, móng vuốt loạn xị ngậu cả lên.
***
Cuối tuần về nhà, lạch cạch lấy đồ ăn ra bát đĩa rồi dọn cơm một hồi, mà mãi không thấy Em đâu. Ơ, lạ nhỉ? Bình thường thì chỉ cần nghe thấy tiếng bật bếp là Em đã lăng xăng chạy đến rồi cơ mà? Rồi thì tôi sững lại.
Lần thứ 2 tôi về, không có Em.
Em - một cậu nhóc nghịch ngợm, thêm cả lười biếng. Hay trốn trên gác mái, hay cuộn tròn ở góc nhà những ngày trời lạnh và nằm ườn ngoài vườn vào những ngày có nắng. Em thường hay bắt nạt Mốc mặc dù là em ít tuổi hơn, hay canh me khi Mốc không có ở đó để len lén đi vào ăn vụng thức ăn của Mốc. Không may Mốc mà phát hiện ra là hai đứa lại đuổi đánh nhau chạy khắp vườn.
Em - là do Dẻo Mỏ ngây thơ “bắt cóc” ở nhà bác về từ những ngày còn bé xíu. Hồi ấy, cả Dẻo Mỏ lẫn Đầu To đều thích mê em, lúc nào cũng tíu tít: “Chị ơi, mèo này, mèo...” Thế rồi tranh nhau bế, vuốt má Em. Hồi ấy, vì còn nhỏ nên dù nhiều khi dù có không thích, có khó chịu thì Em cũng không thể phản kháng. Sau này lớn hơn, Em chỉ cần gầm gừ một vài tiếng là tự khắc Đầu To và Dẻo Mỏ sẽ buông tay ra, vì chúng sợ. Bởi tôi nói chúng nghịch quá, Em sẽ cắn đấy, mà Em cắn thật. Từ đó Em thoải mái làm những điều em thích mà không sợ ai làm phiền cả. Cũng từ đó mà Em hay quấn tôi hơn. Bởi, trong nhà ngoài tôi ra, thì chẳng có ai chịu nuông chiều em đến phát hư như thế cả. Chơi đùa cùng em vào những ngày hè, dọn chỗ cho em nằm cạnh khi tôi xem phim vào những ngày đông lạnh. Có khi Em theo chân tôi suốt, từ trong nhà đến ra ngoài sân, từ nhà bếp đến ra vườn. Cũng có khi tôi bắt Em theo tôi, đến nỗi em khó chịu đến phát cáu, móng vuốt loạn xị ngậu cả lên.
Một ngày đầu đông, tôi mang (thực chất là cưỡng ép) Em đi tắm. Dù đã bật nước nóng mà khi xả nước xuống, người Em vẫn run bần bật. Em không can tâm tình nguyện tắm, luôn nhìn ra phía cửa xem có thể cào cửa mà chạy ra được không. Thế nhưng tôi lại sống chết tắm cho Em đến cùng. Kết quả sau đó, mỗi lần Em đi qua, hoặc bị tôi bế qua nhà tắm, chỉ cần nghe thấy tiếng nước chảy là Em sẽ lùi lại rồi nhảy bật ra xa, tránh xa thật xa mấy cái vòi nước. Đến là thương. Tôi thấy mình có lỗi quá, vì đã làm cho Em sợ đến vậy.
Thế rồi Tết đến, Em không nghịch nhiều như trước, ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh nồi bánh, bên cạnh bếp lửa, như thể cả năm qua nhốn nháo đã đủ, giờ nhường lại cho những giây phút bình yên vậy. Sáng sớm tôi tranh thủ ra sân hít hà mùi hương hoa cau, Em cũng từ nhà mon men ra gần chỗ tôi đứng, ngáp ngáp rồi ngồi liếm láp, dáng vẻ khoan thai thật biết tận hưởng cuộc sống. Hôm tôi ở nhà một mình, trong khi chờ đám bạn qua chơi thì có bật mấy bài acoustic, không biết là Em thích thú với nhạc hay với màn hình tivi mà cứ đứng mãi trước tivi mà thôi. Tôi đã kịp lôi điện thoại ra nháy vài tấm. Hôm ấy, tôi đã có cảm giác gì đó lạ lắm. Và giờ thì, đấy cũng là những tấm hình cuối cùng mà tôi chụp được, về Em.
Lần đầu về nhà sau kì nghỉ Tết, cứ nhìn thấy bất kì ảnh của em mèo nào là tôi lại nhớ về Em. Khi ấy chắc là em đau lắm, qua những lời mẹ tôi kể mà tôi thấy xót xa quá. Mẹ và em gái tôi đều nói: Em là em mèo có duyên nhất với nhà tôi từ trước tới giờ. Thế mà giờ thì duyên đã đứt rồi.
Thương Em.
© Nâu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cậu là phần thanh xuân mỗi khi nhớ đến tớ lại mỉm cười l Radio Tinh Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Lãng mạn có cần thiết không
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó trong đầu, là tôi sẽ sống đến năm bao nhiêu, tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là được làm hết những việc tôi muốn làm những điều tôi thích làm. Tôi chỉ ước mỗi ngày của tôi là tôi lại được lớn lên trong những suy nghĩ được có thêm những cảm xúc vơi đầy trong tim.

Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn
Mỗi người đến với cuộc đời chúng ta là duyên, trong bất kỳ mối quan hệ nào tôi cũng luôn tin như vậy. Nếu không giữa hàng vạn con người, chúng ta lại chỉ gặp họ, chia sẻ với họ, đồng cam cộng khổ bên họ và đi cùng họ mãi về sau.

Bước tiếp hành trình mới
Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình
Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc
Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!
Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ
Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về
Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư
Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề
Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.