Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá mà có thể quay trở lại thanh xuân

2018-12-19 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi biết mình không chỉ nợ thanh xuân một lời xin lỗi, mà là nợ cả cuộc đời này. Không biết đã bao lần tôi ước, tôi mong cầu cho tôi được quay trở lại những ngày xưa, khi tôi đang còn nhiều lựa chọn, khi tôi chưa bị trói buộc vào tình yêu đôi lứa, khi tôi có nhiều đam mê và hoài bão, khi tôi tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng chinh phục những thử thách mà cuộc đời có thể ném vào tôi, khi tôi có thể mơ những giấc mơ điên rồ mà vĩ đại, khi tôi có thể làm vô vàn điều tôi muốn mà không bị những cơm, áo, gạo, tiền, gia đình, con cái, công việc… ràng buộc tôi như tôi của hiện tại.

***

Có phải là do tôi mắc nợ một tình yêu quá nhiều đến nỗi tôi phải dành cả thanh xuân để trả? Nếu thanh xuân là quãng đời phổ thông, là chuỗi ngày trên giảng đường đại học, là những ngày đầu mới “tập tễnh” vào đời thì tôi đã dành cả thanh xuân để yêu anh.

Từ năm 17, tôi không biết gì nhiều ngoài việc học và yêu. Anh thương tôi và đi cùng tôi suốt cả thời cấp ba, quãng đời đại học và cả những năm tháng khi tôi vừa chập chững bước vào đời. Suốt những năm tháng đó, ngoài việc học và làm, tôi chỉ biết mỗi mình anh, tham gia những cuộc vui cùng anh và bạn bè, đắm chìm trong mối quan hệ yêu đương với anh. Cũng vì thế mà anh không bao giờ buông lơi tôi để tôi được làm những điều mà tôi muốn.

Anh thường bảo: “Em không được đi du học vì anh sẽ mất em”; “Em không được học cái này”; “Em đừng làm cái kia”; “Em phải thế này...”; “Em nên thế nọ…” và rất nhiều những điều khác nữa mà anh luôn sắp đặt cho tôi. Lạ thay, tôi lại để cho anh sắp đặt cuộc đời mình mà không hề phản đối. Tôi tự nguyện chấp nhận những rào cản mà anh đã xây lên để bao lấy cuộc đời tôi, để tôi luôn ở trong khuôn khổ mà anh muốn, bởi vì tôi nghĩ chỉ vì anh quá yêu thương mình. Suy nghĩ đó khiến tôi ngất ngây và trở nên mù quáng.

blog radio, Giá mà có thể quay trở lại thanh xuân

Tôi không cảm thấy cần phải đấu tranh cho giấc mơ được đi du học, cho ước nguyện được tự do làm những điều mình mơ ước như là được đi đó đi đây, được trải nghiệm thêm những điều mới mẻ trong cái thế giới muôn màu này… trước khi tôi chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, trở thành người vợ mà anh luôn mong đợi. Tôi không sai khi yêu anh, nhưng tôi đã rất sai khi đã quên yêu thương bản thân mình. Tôi đã quên tự hỏi: “Mình cần gì? Mình muốn làm gì?” ở ngay chính cái thời điểm phù hợp nhất để hỏi những câu hỏi quan trọng đó. Và thế là tôi đã để cuộc đời tôi diễn ra theo cách của anh. Tôi đã để thanh xuân, để ho những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời trôi qua vô nghĩa khi tôi đã chưa từng một lần đấu tranh vì nó, chưa từng một lần sống cho trọn thanh xuân của mình.

Ở tuổi 25, chúng tôi kết hôn như một lẽ tất yếu. 26 tuổi, tôi làm mẹ. Những tưởng chúng tôi sẽ có thể hạnh phúc bên nhau trọn đời khi đã đánh đổi cả thanh xuân của mình để yêu thương nhau. Nhưng không, dành cả thanh xuân bên nhau thì sao chứ? Chúng tôi chia tay nhau khi con trai tôi tròn 2 tuổi và đến nay đã được 7 năm. Mỗi khi nhìn lại quãng thời gian đã qua, tôi vẫn thường tự hỏi: “Tôi đã làm gì với cuộc đời mình? Tôi đã đối xử với thanh xuân của tôi ra sao? Sao tôi lại vô tình lướt qua quãng đời đẹp nhất mà lẽ ra tôi nên trân trọng và tận hưởng nó?”

Tôi biết mình không chỉ nợ thanh xuân một lời xin lỗi, mà là nợ cả cuộc đời này. Không biết đã bao lần tôi ước, tôi mong cầu cho tôi được quay trở lại những ngày xưa, khi tôi đang còn nhiều lựa chọn, khi tôi chưa bị trói buộc vào tình yêu đôi lứa, khi tôi có nhiều đam mê và hoài bão, khi tôi tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng chinh phục những thử thách mà cuộc đời có thể ném vào tôi, khi tôi có thể mơ những giấc mơ điên rồ mà vĩ đại, khi tôi có thể làm vô vàn điều tôi muốn mà không bị những cơm, áo, gạo, tiền, gia đình, con cái, công việc… ràng buộc tôi như tôi của hiện tại. Nếu bạn hỏi tôi có tiếc nuối quãng đời tuổi trẻ của mình không, có muốn được quay ngược thời gian để được một lần nữa sống với tuổi trẻ của mình không thì tôi sẽ thét lên để cả thế giới này biết rằng: “Tôi thèm thanh xuân đến cùng cực. Tôi khát thanh xuân ghê gớm". Rồi tôi sẽ bật khóc thật to như chưa từng được khóc. Tôi sẽ để cho mọi cảm xúc bấy lâu nay dồn nén trong tôi được tự do tuôn trào.

blog radio, Giá mà có thể quay trở lại thanh xuân

Các bạn biết không? Ở cái tuổi trung niên dở dở ương ương này, tôi luôn “khát” thanh xuân như một đứa trẻ thơ đang khát sữa. Tôi “khát” những chuyến đi, những trải nghiệm mà những người trẻ thời nay đang tận hưởng vì đã đủ tỉnh táo để sống trọn từng phút giây thanh xuân của đời mình. Bởi vì tôi đã ngây ngô để lạc mất thanh xuân vì những dại khờ của tuổi trẻ và những mù quáng trong tình yêu.

Nếu tôi được ban cho một điều ước, tôi sẽ ước một tấm vé trở về với thanh xuân để tôi có thể làm mọi điều mà tôi đã vô tình bỏ lỡ. Giờ đây, khi nghĩ về quãng đời thanh xuân, tôi chỉ có thể thốt lên hai chữ "Giá mà…"

Nếu thanh xuân là những tháng năm rực rỡ nhất của một đời người thì tôi đã khiến cho thanh xuân của chính mình bị chôn vùi và tàn lụi. Nếu còn có kiếp sau, tôi hứa tôi sẽ ôm trọn thanh xuân vào lòng, sẽ đắm mình trong những năm tháng đó, sẽ cháy hết mình với nó và khiến cho quãng đời ấy nở hoa, khoe sắc thắm và rực rỡ nhất có thể.

Tôi hứa!

© Nguyễn Minh Trâm (La Tử Lan) – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được

Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau

Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan

Hắn và Lan

Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành

Chậm một nhịp để chữa lành

Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo

So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!

Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ

Bao giờ đáp bến đỗ

Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu

Vượt qua thử thách của tình yêu

Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.

Mùa hoa trở lại

Mùa hoa trở lại

Buổi chiều hôm đó, Mai và An ngồi bên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Mai cảm thấy bình yên đến vậy. Những ký ức đau buồn về quá khứ không còn ám ảnh cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Mai quay sang nhìn An, cảm ơn anh bằng một ánh mắt đầy cảm kích. An nắm lấy tay Mai, siết chặt. Hoàng hôn dần buông xuống, nhưng tình yêu giữa Mai và An đã bắt đầu nở rộ, giống như những đóa hoa mùa xuân đang dần hé nở.

Cánh cửa sổ cuối cùng

Cánh cửa sổ cuối cùng

Uyên khẽ gấp cuốn sổ lại, ôm chặt vào lòng. Dù mẹ không còn, nhưng bà đã để lại cho cô một hành trang quý giá: niềm tin vào cuộc sống và sức mạnh để yêu thương. Và từ khoảnh khắc đó, Uyên quyết định sẽ sống thật trọn vẹn, như cách mẹ cô từng làm. Ngoài kia, gió đông vẫn thổi, nhưng Uyên cảm nhận được hơi ấm từ những cánh cửa sổ cuối cùng của cuộc đời mình.

back to top