Em quay về quán cũ nhưng anh thì đi rồi
2020-11-11 01:27
Tác giả:
Yến Dương
blogradio.vn - Em nhìn thấy hoa cẩm tú, loài hoa mà em thích nhất, em nhớ anh đã từng nói "Ngày cưới của chúng mình, anh sẽ để em cầm hoa cẩm tú nhé”. Em cười nhìn anh, một nụ cười thật hạnh phúc. Còn hôm nay, vẫn quán cũ, vẫn bài nhạc quen nhưng bên em đã chẳng còn anh. Có lẽ em là cô gái mong manh thật rồi.
***
Con phố chiều nay ướt mưa, hối hả như đang vội vã đi tìm một điều gì đó trong quá khứ. Như thấm ướt vào lòng người khi chênh vênh trong những trưa yên tĩnh, và rồi chợt nhận ra trời đã sang thu bằng một sớm giao mùa se se lạnh.
Nhớ không anh, những con đường ngập tràn hương sữa chúng ta đã đi qua, những quán xưa anh và em cùng ghé mỗi chiều tan làm. Vẫn biết gió thì hoang hoải và khó nắm bắt, nhưng em vẫn cố chấp ôm hết vào lòng mình những nỗi nhớ mang tên anh.
Mưa vẫn thế, vẫn luôn buồn và cô độc như bóng dáng chàng trai bước qua những vệt nước nhạt nhòa lấm tấm rơi nghiêng phủ đầy vai và tóc, hay như ánh buồn của người con gái ngồi vân vê những hạt nước tròn tròn cứ mãi lăn tăn chạy dọc bên khung cửa.
Quán cũ chiều thưa vắng khách, bản nhạc không lời du dương như muốn làm con người ta chìm sâu vào giấc ngủ. Anh từng nói "Nhạc không lời buồn, nhưng lại khiến ta thả hồn phiêu du”.
Nỗi nhớ về anh là một miền kí ức trải dài mang màu sắc của hoa cẩm tú. Đó là khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh, chàng trai mang tên của gió. Như hai kẻ xa lạ, vô tình một chiều mưa chạm mặt nhau. Khi em đang ngước mặt nhìn lên bầu trời, người ta nói như thế nước mắt sẽ không rơi.
Nhưng rồi em đã khóc, nức nở như một đứa trẻ mất kẹo, trên vai anh, một người xa lạ có việc đi ngang qua nhưng lại không đành lòng nhìn em đứng dưới mưa mà dừng lại che ô cho em.
Mãi cho đến khi bình tĩnh lại, em mới ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông bên cạnh. Để che đi sự ngại ngùng em đã cố tình trêu anh, gọi anh bằng “chú”. Nghe thấy tiếng chào của em, khuôn mặt anh nghệt ra, giọng run run "Chào...chào cháu”. Em phì cười, nhưng nói thật lúc đó em thấy anh "già" thật, chững chạc và điềm đạm. "Cháu làm bẩn hết áo chú rồi, lấy gì đền đây?". "Ai bảo chú đi lo chuyện bao đồng. Ai biết chú có ý đồ gì với trẻ con không?" Em nói rồi phất áo bỏ đi, để lại anh vẫn đang ngồi ngơ ra, tròn mắt nhìn theo bước chân em, lại nhìn lên chiếc áo sơ mi của mình.
Lòng nhẹ nhàng với những cảm xúc của cô sinh viên lần đầu xa rời vòng tay ba mẹ đến với ước mơ cuộc đời. Lúc đó em đã chẳng nghĩ anh sẽ là người bước chung với em một đoạn đường để sau này em lại hối hận, ước chi người cùng em đi hết cuộc đời sẽ là anh.
Tình cờ, em và anh gặp lại trong một lần đi phỏng vấn xin việc làm thêm. Anh lúc đó với vai trò là nhà tuyển dụng.
Em nhìn người ngồi trước mặt, lắp bắp "Em chào anh” Trong lòng em thì lại thầm nghĩ, chắc anh sẽ không nhớ em đâu nhỉ, lần đó chỉ là tiện đường, anh sẽ không để bụng đâu, tự an ủi mình xong em ngẩng mặt lấy lại phong thái tự tin.
"Chào cháu” Anh nheo mắt nhìn em, lại nhìn hồ sơ xin việc trong tay, chống cằm nở một nụ cười tươi. Em nghe thấy trong lòng mình vang lên một tiếng “choang”, thôi thế là xong.
Anh lật lật hồ sơ trong tay, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Ngay khi em chuẩn bị xong xuôi tâm lý ra về thì anh cất giọng nhẹ nhàng "Bao giờ em có thể bắt đầu công việc?” Em sững sờ, không tin vào tai mình, vui mừng như muốn bay lên cao nhưng rồi lại vô cùng lo lắng.
Những ngày sau đó, anh thật đúng là một người rất nghiêm khắc hay là anh muốn xả hận cho cái áo của mình. Đã có lúc em muốn xin nghỉ vì không chịu được áp lực và vì cảm thấy anh thật đáng ghét chỉ đang cố tình làm khó, nhưng mãi đến sau này em mới nhận ra anh thực sự đã quan tâm em rất nhiều, muốn rèn rũa em ngay từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Em đã cố gắng rất nhiều, cân đối giữa việc học và đi làm, quả thật dưới sự đốc thúc của anh, thành tích của em cải thiện rõ rệt. Kết thúc học kỳ, cầm số tiền học bổng trong tay em nhảy cẫng lên, vui mừng chạy đi tìm anh, muốn cho anh thấy sự nỗ lực của em, rằng anh không làm khó được em đâu.
Và rồi anh theo đuổi em. Em khi ấy vẫn còn ghét anh, cái gã dở hơi hay cau có, thích ra vẻ cấp trên để sai bảo vặn vẹo người khác và cũng chẳng thấy anh đẹp trai chỗ nào cả, mặc dù anh mới chỉ hơn em những 10 tuổi, ấy thế mà mấy chị phòng khác cứ bám riết lấy anh, coi anh là người đàn ông lý tưởng.
Em cũng không biết mình yêu anh từ khi nào. Con tim cứ vô thức hướng về phía anh. Nói thật ra anh là người đàn ông tài giỏi và thành đạt có đôi khi hơi khó tính, là người trong mộng của biết bao cô gái, bao gồm cả em nhưng em vẫn lại cứ muốn dối lòng mình.
Ngày sinh nhật em, anh dắt em tới nơi lần đầu tiên em và anh gặp nhau. Cả một chân trời trải dài sắc tím, rực rỡ hoa cẩm tú, anh nắm tay em lém lỉnh "Cô bé tháng Năm, làm người nắm giữ trái tim anh nha."
Cô gái sinh vào tháng Năm mùa hoa cẩm tú ào vào lòng anh. Cơn gió nhè nhẹ và dịu dàng mang theo tiếng nhạc du dương, anh hôn lên môi em, cũng dịu dàng như làn gió.
Thế đấy, em và anh đã quen nhau như thế đấy, ngọt ngào và lãng mạn. Công việc của cả hai đều bận rộn, em đi học, đi làm thêm, còn anh với những kế hoạch, dự án đang dang dở nhưng anh vẫn dành thời gian cho em, bên em.
Anh kiên nhẫn chỉ bảo em trong công việc và dỗ dành mỗi khi em giận dỗi và mỉm cười hạnh phúc mỗi khi em khoe thành tích cao.
Tình yêu đôi lúc đến thật tình cờ khiến con người ta phải bất ngờ vì nó. Dẫu biết gió thì đa tình nhưng em vẫn chẳng thể dối gạt lòng mình.
Ngày xa anh, trời đổ một cơn mưa rào thật to như đang buồn cho một điều gì đó. Nhìn bóng anh khuất trong màn mưa, nước mắt em như không còn ngăn lại được nữa, nó tự động rơi, thật nhiều, mặn chát.
Em lang thang qua từng con phố nơi mà em và anh đã từng bên nhau. Mới chỉ hai năm mà sao khung cảnh thay đổi nhiều quá. Thời gian đôi lúc thật vô tình, cũng giống như anh vậy, anh yêu người khác mất rồi, để lại mình em đơn phương tội nghiệp. Đường phố thì đông, còn em thì cô đơn, nhỏ bé và lạc lõng.
Phải chi có anh ở đây, nắm lấy tay em, xoa đầu em, như vậy gió đã không làm em lạnh buốt nữa rồi.
Mùi hăng hắc nồng nàn của hoa sữa quyện vào với hơi đêm. Em đưa tay vẽ lên mặt kính đã ướt mưa, kí ức lại ùa về, trong trẻo, rõ nét như vừa mới hôm qua.
Em nhìn thấy hoa cẩm tú, loài hoa mà em thích nhất, em nhớ anh đã từng nói "Ngày cưới của chúng mình, anh sẽ để em cầm hoa cẩm tú nhé”. Em cười nhìn anh, một nụ cười thật hạnh phúc. Còn hôm nay, vẫn quán cũ, vẫn bài nhạc quen nhưng bên em đã chẳng còn anh. Có lẽ em là cô gái mong manh thật rồi.
Người ta yêu nhau vào mùa thu và cũng cô đơn đến tột cùng vào mùa thu.
© Yến Dương - blogradio.vn
Xem thêm: Hoa vẫn nở, em sẽ quên và ngày mai lại bắt đầu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.









