Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em là lí do để anh tồn tại (Phần 1)

2021-05-22 01:25

Tác giả: Bích Thảo


blogradio.vn - Tôi lao đầu vào công việc, tôi không đọc những trạng thái của em nữa. Nhưng nỗi nhớ về em, ngày nào tôi cũng chạm thấy được. Tôi không liên lạc với em không phải tôi hết yêu em. Tôi không liên lạc với em không phải không nhớ em. Là tôi sợ, tôi sợ mình lại làm phiền cuộc sống yên bình của em.

***

Những buổi chiều thu muộn, chúng tôi thường cùng nhau đi dạo, tôi giống em, cả hai đều thích ngồi thừ ra, không nói gì, chỉ để ngắm hoàng hôn, để ngắm nhìn những cánh đồng xa xăm. Em từng nói: “Hoàng hôn cũng là kết thúc, nhưng là kết thúc thật đẹp”. Tôi thấy đúng, có nhiều cái kết thúc không thể nở nụ cười, có những kết thúc chẳng bao giờ gặp lại… 

Chúng tôi cứ bên nhau bình yên như thế, trên mức tình bạn, dưới mức tình yêu. Một mối quan hệ tôi không có định nghĩa rõ ràng. Trước đó em đã trải qua một mối tình sâu đậm, nhưng người em yêu chưa kịp tạm biệt, đã giả từ cõi đời này. Điều đó, quả là một cú shock với em. Tôi cũng thế, trải qua những mất mát… Bạn gái tôi, sau mấy năm thuyết phục tôi không thành, cuối cùng cô ấy quyết định xuất ngoại. Người yêu cũ là một khái niệm tuyệt đối, tôi không muốn nhắc lại. Dù có biện minh hàng ngàn lí do thì tôi vẫn là gã đàn ông tệ bạc. Tôi những năm sau đó, vẫn vậy, là một đứa con hiếu thảo, chỉ thiếu cho mẹ một nàng dâu.

Chiều chiều thả mình vào hoàng hôn, lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố. Khi gặp em, được nghe em hát, lắng nghe câu chuyện của em. Chứng kiến, em đứng lên sau vấp ngã. Thấy em cười, đôi mắt long lanh của em đã khiến tôi tan chảy. Tôi tự nhủ. Nếu có thể, tôi muốn em là của tôi. Vĩnh viễn là của tôi.

Học xong đại học, chúng tôi tạm xa nhau, em và tôi ở hai thành phố đầu – cuối của tổ quốc. Chúng tôi ít nói chuyện, ít đi với nhau. Em có cuộc sống của em. Tôi có những nỗi lo của riêng mình.

Mấy năm sau, vô tình chúng tôi lại ở gần nhau, chung một thành phố chỉ khác những ngôi nhà. Tôi lại tìm em, cùng em la cà quán xá, la cà những buổi hoàng hôn trời chiều nhuộm đầy màu đỏ. Tôi thích nghe em hát, tôi muốn ngồi hàng giờ đồng hồ để được lắng nghe em.

Em hỏi tôi:

- Tại sao anh lại gồng mình giữa thành phố này?

- Chắc anh đang kiếm tìm thứ gì đó bỏ quên ở đây. Tôi mỉm cười, có lẽ là em.

- Anh thích em lắm à?

- Đúng! Rất thích.

- Tại sao lại thích?

- Thích một người đâu cần lí do, xa một người mới cần thật nhiều lí do chứ.

Thế rồi, tôi chở em lang thang khắp các con ngõ, phố tấp nập người qua. Em vẫn thế hồn nhiên không để ý. Có một người, đứng cạnh em, vẫn luôn khao khát có được em. Đêm muộn, Những cơn gió hây hẩy vô tình thổi qua, tôi choàng lên đôi vai mỏng manh của em chiếc khăn.

- Ca sỹ thì hãy luôn giữ cổ mình thật ấm nhé.

Em nhìn tôi cười, vẫn nụ cười ấy, nụ cười khiến tôi tan chảy…

Trời thu, về đêm từng hồi gió rít xuyên qua vạt áo. “Chúng ta về thôi….!” Tôi chở em băng qua những con phố, đèn đường sáng trưng, em dựa vào lưng tôi, một ngày dài kết thúc. Thật kì quặc, đôi lúc tôi lại đi ghen với cái lưng của chính mình. Tôi biết tình yêu này chỉ là tình yêu đơn phương. Nên đôi khi tôi lại sợ, khi nói ra rồi, em không còn là em của tôi nữa, không còn hồn nhiên, đến khi tôi cần, không còn kể tôi nghe những ấm ức của em. Tôi sợ mất em!

Thời gian thấm trôi 2 năm trôi qua, tôi vẫn vậy, giữ một trái tim nồng cháy… Hôm đó, sau buổi party cùng các cộng sự. Tôi đã nhá nhem say, vội chạy nhanh, đứng trước mặt em.

- Anh yêu em! Xin hãy cho anh được chăm sóc em, anh không muốn là anh của em nữa, anh thương em nhiều lắm.

Em im lặng đi bên tôi không nói một lời. Rồi em nói mệt muốn về, không muốn lang thang cùng tôi nữa. Em quay lưng, bỏ lại mình tôi đứng trơ trọi giữa con phố thân thuộc. Tôi chẳng hiểu mình đã nói gì sai. Chỉ biết rằng lồng ngực tôi đang bị nén chặt bởi một sức mạnh ma mị. Điện thoại tôi rung lên dòng tin nhắn:

- Anh đừng như thế!

- Anh đã đủ đau khổ rồi, đừng tự làm khổ mình nữa.

Tôi thở dài, đôi tay tôi run run, gõ từng chữ cái.

- Nhưng chúng ta chỉ có một lần để sống, tại sao không thể nói yêu với người mình yêu.

- Anh đừng thế nữa.

- Chúng ta, đừng nói đến chuyện tình cảm nữa được không?

Em im lặng, em không nhìn thấy tôi. Và cũng không biết đôi mắt tôi chùng xuống. Cũng không biết phía sau màn hình điện thoại, gương mặt tôi thờ thẫn. Từ hôm đó, những tin nhắn trò chuyện giữa tôi và em thưa dần và ngắt hẳn. Tôi sợ em ghét tôi!

Mấy ngày sau, khi gặp em, đối diện với em, có một điều gì đó thẹn thùng len lói giữa hai chúng tôi. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của cảm xúc. Em hay la cà, tôi thích điều đó. Hôm ấy, tôi được nắm đôi bàn tay ấm áp của em. Tôi cảm nhận được hơi ấm, sự mềm mại của làn da… tôi sợ tay em tuột mất. Tôi có thói quen chỉ nghe đi nghe lại một bản nhạc, chưa hẳn là hay chỉ là nó đúng tâm trạng tôi lúc đó. Rồi đột nhiên tôi thy sợ. Nếu bây giờ tôi không chinh phục được em, nếu bây giờ tôi để tuột mất người con gái ấy, chắc có lẽ, cuộc đời này, tôi không thể yêu thêm một ai nữa.

Ngày qua ngày, tôi vẫn âm thầm dõi theo em, lặng lẽ đọc những trạng thái em viết, lặng lẽ xem những tin em đăng. Lặng lẽ chờ em tắt online mới yên tâm đi ngủ. Em vẫn thế tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dòng tin nhắn lạnh lùng của em khiến tim tôi thắt lại. Ước gì em có thể là tôi. Để hiểu được cảm giác của tôi. Có những ngày, tôi lang thang nơi phòng trà em hát, vẫn chỗ ngồi đó, tôi lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ của em. Tôi cố tỏ ra bình thường để em không ngại ngùng khi gặp tôi. Nhưng sâu trong đôi mắt, em chẳng bao giờ nhìn thấy… ánh mắt đượm buồn tôi chẳng thể dấu đi được. Tôi muốn hẹn em đi ăn khuya, nhưng em né tránh tôi.

- Tại sao em tàn nhẫn với anh? Ngay cả dòng tin nhắn cũng hờ hững?

Tôi nói rồi ghì chặt lấy em, ghì chặt lấy đôi môi đỏ mọng của em. Em giãn giụa, đẩy tôi ra.

- Em ghét anh!

- Hãy cho anh biết li do đi?

- Là em không muốn yêu anh? Hay vì em lí do khác.

Đôi mắt em bắt đầu ngấn lệ.

- Vì em không muốn yêu thêm một ai nữa. Em chưa sẵn sàng.

- Vậy, em cần thời gian bao lâu là đủ?

Em lặng thinh rồi quay bước. Lần thứ hai trong cuộc đời, tôi cảm thấy khóe mắt tôi cay cay. Cảm thấy lòng ngực mình bị bóp chặt. Trời bỗng đỗ cơn mưa, một màu trắng xám xịt. Tôi vẫn đứng yên ở đó. Cửa phòng em đóng kín, đèn vẫn sáng. Những em chẳng bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của tôi.

Một tuần sau, tôi quyết định ra đi không từ biệt em, đi để quên em! Tôi tham gia dự án nước ngoài với thời hạn 3 năm. Tôi nghĩ khoảng thời gian đó đủ để tôi quên một người. Tôi lao đầu vào công việc, tôi không đọc những trạng thái của em nữa. Nhưng nỗi nhớ về em, ngày nào tôi cũng chạm thấy được. Tôi không liên lạc với em không phải tôi hết yêu em. Tôi không liên lạc với em không phải không nhớ em. Là tôi sợ, tôi sợ mình lại làm phiền cuộc sống yên bình của em. Tôi sợ em buồn mình lại không thể chịu đựng được.

Ba năm sau, trở về Việt Nam, đáp xuống sân bay tôi đến phòng trà nơi em làm việc. Người tôi nhớ là em. Dù em có là em của ai tôi cũng sẽ nhớ. Tôi chọn một góc khuất,… Thưởng thức ly trà ấm nóng. Và chờ đợi em. Em từ cánh gà bước ra, vẫn giọng nói ấy, vẫn hình bóng ấy, em cất tiếng hát vang vọng, những ca khúc trầm buồn, ánh mắt em nhìn vào khoảng không vô định xa xăm…

Đợi em tan ca, khi em đang mệt mỏi bước vào thang máy, tôi đã kịp nắm lấy đôi bàn tay của em. Không để em kịp nói, tôi ghì sát ôm em thật chặt: “Anh nhớ em, đừng lạnh nht với anh nữa”. Đáp lại cái ôm nồng nhiệt của tôi, một ánh mắt hờ hững… Hóa ra, cho dù bản thân có cố gắng đến mức nào, người ta đã không yêu thì vĩnh viên không yêu. Hoàng hôn, bao giờ cũng để lại một cảm xúc khó tả trong tôi,… Những kẻ đơn phương xem hoàng hôn như kết thúc một mối tình, người bình thường, coi hoàng hôn là kết thúc của một ngày. Hãy để nỗi buồn qua đi ngắn ngủi như cách hoàng hôn kết thúc. Khi ấy, bạn sẽ thấy cuộc đời nhẹ nhàng, đẹp đẽ biết bao.

Tôi bây giờ có lẽ, cũng nên an yên như thế. Tôi tôn trọng cô ấy. Tôn trọng cách lựa chọn của em. Dù như thế nào, em cũng sẽ là một phần trong hơi thở của tôi. Bởi yêu nên tôi chấp nhận. Khi bị ai đó từ chối, nếu nói không đau là nói dối, nhưng đôi khi mình phải chấp nhận. Bởi tình yêu là thứ không bao giờ cưỡng cầu được.

Vòng quay cuộc sống chẳng chờ ai bao giờ. Rồi đột nhiên tôi nghĩ, mình đã gắn bó với thành phố này cũng gần 10 năm. Nên thay đổi không khí thôi. Thay đổi để làm mới bản thân, dồn tình yêu vào âm nhạc. Bởi âm nhạc là thứ khiến tôi dễ gần cô ấy hơn – gần trong tâm hồn. Tình yêu mà gượng ép đâu còn gì là ngọt ngào, tình yêu phải giằng xé mới là cảm xúc thật của tình yêu. Yêu em, tôi chấp nhận điều đó, coi nó là một phần linh hồn. Chỉ mong em sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.

© Bích Thảo - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio: Anh muốn là người đàn ông của đời em (Bản Full)

 

Bích Thảo

Chỉ có tình yêu mới tạo nên những kiệt tác!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.

Chuyện của ta

Chuyện của ta

Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

back to top