Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đi tìm nắng ấm áp và tìm anh

2017-12-20 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Chuyến xe này không có anh mà chỉ em thôi. Em bỏ lại cái lạnh miền Trung, bỏ lại khói chiều bảng lảng, bỏ lại mưa phùn cùng những nỗi cô đơn. Em đi tìm nắng, tìm ấm áp, tìm anh.

***

blog radio,  Em đi tìm nắng, tìm ấm áp, tìm anh

Em buông chậm từng bước trên con đường ngọt ngào hương hoa sữa, lặng nhìn dòng người vội vã buổi xế chiều. Có khuôn mặt vẫn mang đầy mệt mỏi, lại có cả những nụ cười của cô cậu tuổi đôi mươi. Cô bán hàng rong cất tiếng rao lanh lảnh trong cơn gió lạnh tựa như tiếng chuông gió treo nơi cửa sổ cô bé nhà đối diện. Từng chiếc xe vụt qua nhanh, có lẽ bữa cơm nhà đang chờ họ. Cũng có lẽ họ còn có công việc đang dở dang. Mà biết đâu họ sắp lỡ một cuộc hẹn? Em không biết nữa! Em chỉ cảm thấy cuộc sống vội vàng lắm anh à! Vậy mà em lại đang thảnh thơi thả trôi từng bước chân trên những viên gạch đều tắm tắp nơi vỉa hè như thế này đấy. Đâu đó trong cái thành phố xa xôi tấp nập ấy, anh có giây phút thảnh thơi như em bây giờ không?

Miền Trung lạnh rồi, ông mặt trời cũng lười nhác chẳng buồn để lại chút ấm áp nào đã vội vã rời đi. Hương vị gió vì thế mà càng thêm buốt lạnh, cơn mưa bụi chẳng biết vô tình hay hữu ý, thả vào lòng người thêm chút cô đơn.

Tuần trước anh nói anh đi công tác ở thành phố ấy, em đang hờn dỗi anh, để rồi ngày anh ra sân bay em chỉ ngồi lì trong phòng nhìn kim đồng hồ nhích từng bước một. Hình như chiếc kim đồng hồ đáng ghét muốn em phải xa anh, chúng chạy thật nhanh, thật nhanh. Lúc em chờ anh nơi góc café quen thuộc sao nó không chạy nhanh như thế? Khi đó em khóc… Giận anh thì ít mà giận bản thân mình thì nhiều. Anh đi rồi, em chẳng kịp giữ cho mình chút hơi ấm của anh, chút yêu thương dịu ngọt nơi khóe môi vội vã. Anh đi rồi, chỉ nhắn được cho em một dòng ngắn ngủi: “Em ngoan. Chờ anh.” Em còn chưa kịp dặn anh giữ gìn sức khỏe, chưa kịp nhắc anh đừng hút thuốc khi căng thẳng, chưa kịp nhét vào vali của anh lọ thuốc... Em chưa kịp… Mà không, là em bướng bỉnh, chẳng chịu thiệt lấy một câu. Em cứ cố chấp muốn anh là người xin lỗi. Hình như em hết giận anh rồi. Hình như bây giờ em chỉ còn nỗi nhớ.

Em thật muốn lại như những ngày bình yên ấy, nắm tay bên nhau an yên suốt những ngày mệt nhọc, lặng nhìn làn gió cuốn vội đi chút khói chiều mỏng manh ấm áp vị quê nhà. Em lại muốn cùng anh ngồi bên nhau suốt chuyến xe đằng đẵng để cùng đến một nơi xa lạ nào đó mà cả hai chưa từng đặt chân đến. Sẽ có lúc cả hai ngủ gục trên vai nhau rồi giật mình suýt ngã vì tiếng gọi của bác tài xế, sẽ chỉ biết cười ngượng nghịu khi ai đó trêu chọc rằng mình là đôi tình nhân ngủ quên. Em còn muốn làm thật nhiều điều nữa nhưng anh lại đang ở xa mất rồi.

blog radio,  Em đi tìm nắng, tìm ấm áp, tìm anh

Bây giờ chỉ còn gió lạnh, mưa phùn, những con người xa lạ nơi con phố tấp nập…và, nỗi nhớ anh. À, còn cả sự ân hận của em nữa. Nếu được chọn lại, em sẽ chọn bình yên thôi. Không hờn giận anh nữa. Không trách móc anh nữa. Chỉ cần được nắm tay nhau nhìn ngày trôi vội vã, xua đi cái buốt giá giữa các kẽ hở ngón tay, hay lặng im nơi góc café ấy, chẳng cần nói gì nhiều, nghe tiếng lòng mình cùng với những vui, buồn, mệt mỏi và cảm thông. An yên như thế mà thương nhau.

Chuyến xe này không có anh mà chỉ em thôi. Em bỏ lại cái lạnh miền Trung, bỏ lại khói chiều bảng lảng, bỏ lại mưa phùn cùng những nỗi cô đơn. Em đi tìm nắng, tìm ấm áp, tìm anh. Cái lạnh xa dần, cơn mưa phùn thưa hạt rồi biến mất. Nắng gần em hơn, anh gần em hơn và hương vị yêu thương bắt đầu chạm khẽ dịu ngọt nơi trái tim em. Dòng tin nhắn nhập rồi lại xóa, lòng chợt hồi hộp ngổn ngang. Cái cảm giác như lần đầu nhập dòng chữ “ Em yêu anh”, nhập rồi lại xóa, chỉ giám gửi đi một chữ “thương”. Tin nhắn gửi đi…

“Em ngoan. Chờ anh.”

“Anh thương. Chờ em.”

…để cùng yêu nhau thật bình yên!

© Lê Thị Nghịa – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

back to top