Em đã nghĩ mình mạnh mẽ cho đến ngày anh buông câu từ bỏ
2018-09-03 01:30
Tác giả:

Đêm nay lại là một đêm khó ngủ của cô nữa, đã từ cái hôm ấy mỗi lần đặt mình xuống một không gian ban đêm yên tĩnh thì những kí ức lại ùa về, dạt dào và đầy đau đớn. Cô tự hỏi liệu khi gặp lại cô sẽ mỉm cười hay lại lẳng lặng cúi mặt bỏ đi như cách cô đã làm như những lần trước. Anh cũng chẳng còn nhắn tin cho cô nữa, nhưng sao cô vẫn hy vọng.
Cô thực sự nhớ anh! Đã bao lần cô khóc một mình khi bất chợt đến những chốn xưa cũ, khi bất chợt bắt gặp anh trong bức ảnh của những người bạn. Cô biết là thực sự không còn gì trông đợi ở thành phố này. Cô còn nhớ lúc cô mới đến đây, cô chỉ là một cô sinh viên lần đầu rời xa vòng tay của cha mẹ để tự đi. Cô thực sự cô đơn, nhưng rồi gặp anh trong những ngày đầu của một hành trình mớ. Thành phố này đã không còn là nơi xa lạ, nơi mà cô cảm thấy lạc lõng mỗi khi nhìn xung quanh mình. Bây giờ nó đã trở thành một nơi cô cũng anh vun đắp những điều hạnh phúc, cô vẫn luôn cảm ơn ông trời khi đã “cử” một người đến bên cô trong những lúc cô cần nhất sự quan tâm. Nhưng ngay lúc này, cô mất anh theo cái cách mà bản thân cô cũng không thể nghĩ tới…
Một tháng qua anh sống thế nào?
Mỗi lần mở Facebook, việc đầu tiên cô làm là xem nick của có sáng không? Nếu có cô sẽ mở cuộc trò chuyện của cô và anh lên, đợi chờ trong một khoảng thời gian ngắn. Cô đợi anh inbox cho cô một câu hỏi thăm hay thực tế hơn là một câu xin lỗi, nhưng không có. Một tháng trôi qua, sự chờ đợi của cô được anh đáp lại bằng sự im lặng.
Cô biết anh không chặn Facebook của cô nhưng anh lại không chọn cách theo dõi. Vì mỗi khi nỗi nhớ anh ùa về, cô lại đăng những tấm ảnh có kèm những câu tâm sự. Anh không thích, không bình luận, gần đây nhất cô thấy anh thích ảnh của cô là khi anh thích một loạt ảnh, cô cũng đã mưởng tượng ra là anh bỏ theo dõi cô, và chắc Instagram cũng vậy.

Anh biết một tháng qua cô sống thế nào không? Sáng mở mắt ra, việc đầu tiên cô làm là vội cầm ngay cái điện thoại, bật Messenger lên và như thường lệ là xem anh có online không? Rồi lại nghĩ về anh, cô nằm dài như vậy, nhìn lên trần nhà và cố trấn an bản thân bằng một tiếng thở dài.
Cô có một kho ảnh chỉ riêng của cô và anh, mỗi lúc nhớ anh quá, cô lại mở lên, xem và ngập tràn trong những giọt nước mắt của sự chia xa. Trước đó, cô cứ nghĩ mình là người mạnh mẽ, thế nhưng từ ngày anh buông câu từ bỏ, cô chẳng thể nào lí trí để đối diện tất cả. Có nhiều lúc cô mệt mỏi nhưng rồi cô nhận ra, anh đi rồi, anh mang theo những niềm tin về tình yêu đẹp đẽ của cô đi, đem theo cả những giây phút cô cứ nghĩ là sẽ trở nên đặc biệt nhất trong cuộc đời.
Nhanh quá, ngày mai là ngày họp lớp đầu tiên sau kì nghỉ hè, cũng có nghĩa cô và anh sẽ lại thấy nhau sau một tháng mà cô tin cả thực sự đã rất khó khăn. Đêm hôm đó cô bồi hồi trong lòng, có phải cô đang nóng lòng để nhìn thấy anh hay cô đang sợ hãi phải đối diện với anh trong lúc cô đang thực sự không còn gì để bám víu. Cô sợ khi gặp lại anh cô sẽ không đủ bình tĩnh để đứng trước anh, sợ sẽ xuống tinh thần, sẽ lại cho mọi người thấy khoảnh khắc cô yếu đuối.
Cô không chợp mắt được, cô biết mình phải ngủ trước khung giờ ấy để ngày mai có một sắc thái tốt nhất, không thể để sắc mặt của cô tồi tệ đến mức mà anh lại khó chịu nữa.
Cô không được khóc? Cô phải đối diện với nó, những gì đang làm mờ mắt cô chỉ là những giọt đời khiến cô sẽ phải mạnh mẽ, cô tin mình làm được. Nhưng rồi cô thất bại, cô lại òa lên như những đêm trước, lại chìm vào những giọt chia ly…
© Long Võ – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.