Em đã mơ về anh
2023-07-17 00:50
Tác giả:
Nguyễn Thu Huế
blogradio.vn - Em sợ hãi khi đứng trước hình bóng của ngày đó, sợ rằng bản thân sẽ chẳng kìm nén được mà bật khóc nức nở lên. Bởi giờ đây chẳng còn ai ở bên em, anh không còn là người xoa dịu em, không còn là người vỗ về an ủi em những lúc ấy. Em cho rằng bản thân đã ổn khi rời khỏi quá khứ nhưng hoá ra chính em lại là kẻ tự lừa dối mình.
***
Giấc mơ luôn là thứ gì đó thật kì lạ. Nó không có thật, càng không thể thành thật, nhưng những gì phản chiếu trong nó đôi khi lại vô cùng chân thực…có lẽ bởi vì đó là quá khứ. Khi con người ta quá nhớ một điều gì, suy nghĩ quá nhiều về một việc gì thì có khả năng cao điều đó sẽ xảy ra trong giấc mơ. Tôi từng nghĩ đó chỉ là những câu nói vu vơ bên miệng bởi giấc mơ suy cùng tỉnh rồi sẽ quên, mơ gì, gặp ai, thấy ai rồi cũng chẳng thể nào nhớ. Nhưng có lẽ tôi đã sai.
"Đêm qua anh đã mơ thấy em đấy."
Ngày đó nghe câu này, tôi còn nghĩ đó chỉ là mấy câu thả thính ngọt ngào của đôi chim ri yêu nhau thôi chứ mình muốn mơ về ai, mơ về điều gì thì bản thân cũng đâu thể quyết định. Nhưng "Chắc là quá nhớ em đấy"
Phải, chắc là quá nhớ. Nhưng ta đã xa nhau rất lâu, rất lâu rồi, tình cảm cũng đã sớm tàn phai theo năm tháng, vậy cớ gì anh lại ở đây? Cớ gì anh lại xuất hiện trong giấc mơ đêm hôm đó?
"Em đã mơ thấy anh trong đêm đó".
Là mơ thấy chúng ta hồi còn yêu. Khi cả anh và em còn bên nhau, khi tình cảm giữa đôi ta còn gắn kết.
Em đã nghĩ rằng sau đêm đó sẽ là lần cuối cùng em quặn lòng vì anh, rằng đêm ấy là đêm cuối em phải rơi nước mắt vì những kỉ niệm quá khứ. Nhưng em sai rồi! Phải chăng một phần nào đó trong em vẫn chẳng chịu chấp nhận từ bỏ những kỉ niệm đẹp đẽ kia, vẫn muốn níu giữ, vẫn muốn trở lại… hay đơn giản chỉ là sự hồi tưởng.
"Đêm qua anh đã xuất hiện trong giấc mơ của em."
Và kì lạ thay khi sáng nay tỉnh dậy em lại chẳng hề quên đi giấc mơ đó. Mọi chi tiết, mọi sự kiện, hình ảnh và khuôn mặt đều như in đậm lại trong tâm trí em. Trong đó có anh! Có lẽ vì anh nên giấc mơ đó đã khiến em phải một lần nữa bật khóc.
Nhớ. Rất nhớ. Em nhớ những kỉ niệm ngọt ngào của quá khứ, ấy là những lúc em thấy bình yên nhất trong cuộc đời. Anh đã đến khi em thấy chơi vơi nhất, để rồi chính vì sự ấm áp mà anh mang tới kia đã khiến em lần đầu rung động.
Yêu chứ! Làm sao có thể không yêu? Câu chuyện tình đó vốn từng rất đẹp nhưng suy cho cùng cũng chẳng thể mãi mãi. Em từng níu kéo, từng chối từ sự rời bỏ nhưng có lẽ…em mệt rồi! Phải chăng anh cũng mệt rồi nên hai ta chẳng thể nào thấu hiểu cho nhau nữa. Và rồi khi sự đồng điệu chẳng còn, đôi ta chọn cách rời bỏ.
Em là người nói câu chia tay, nực cười thay em cũng lại là người đã từng níu kéo. Em đã chọn để thời gian xoa dịu tình cảm, để gửi về thời gian những kỉ niệm quá khứ một thời. Em muốn quên anh, lại càng muốn quên đi những kỉ niệm của hai đứa.
Tại sao ư? Tại vì chính những kỉ niệm ấy là thứ duy nhất em không nỡ từ bỏ. Em đã cho rằng với bằng ấy thời gian thì dù cho có nhắc lại kỉ niệm kia em cũng sẽ chẳng còn buồn nữa. Em đã nghĩ rằng bản thân có thể buông bỏ rồi!
Nhưng tại sao khi em nhìn thấy anh trong giấc mơ đó thì một lần nữa em lại hối tiếc chuỗi kỉ niệm quá khứ kia? Cảm xúc và cả nỗi đau như chỉ mới là ngày hôm qua. Phải làm sao đây, em cũng không biết nữa. Em từng cho rằng mình đủ can đảm để đối mặt với quá khứ nhưng khi đứng trước nó rồi em mới nhận ra: "À, thì ra bản thân cũng chỉ là kẻ yếu đuối trước tình yêu."
Cần bao nhiêu thời gian để chôn vùi quá khứ? Cần bao nhiêu năm tháng để chôn vùi cảm xúc kia đi? Em không muốn nhớ, nhưng kì lạ rằng cũng chẳng muốn quên.
Em sợ hãi khi đứng trước hình bóng của ngày đó, sợ rằng bản thân sẽ chẳng kìm nén được mà bật khóc nức nở lên. Bởi giờ đây chẳng còn ai ở bên em, anh không còn là người xoa dịu em, không còn là người vỗ về an ủi em những lúc ấy. Em cho rằng bản thân đã ổn khi rời khỏi quá khứ nhưng hoá ra chính em lại là kẻ tự lừa dối mình.
"Đêm qua em mơ thấy anh. Sáng nay dậy lại phát hiện hoá ra chỉ là giấc mộng. Em đã quên anh, quên tình yêu của chúng ta nhưng có lẽ ở đâu đó, trong khoảnh khắc nào đó em vẫn chẳng thể quên những kỉ niệm kia!"
© Nguyễn Thu Huế - blogradio.vn
Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.