Em có thể gặp anh thêm lần nữa không?
2019-12-20 01:24
Tác giả:
Hynhyn1128
blogradio.vn - Tôi thật sự bất ngờ khi anh ấy quay lại tìm tôi và đi dạo cùng tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau về thành phố của nhau, công việc, học tập… Cứ vậy mấy tiếng trôi qua, mặc cho cái lạnh của đêm Bà Nà, chúng tôi ngưng tám chuyện và về phòng lúc đêm muộn.
***
Tôi và anh ấy quen nhau vỏn vẹn hai ngày, nhưng tôi dường như đã trúng tiếng sét ái tình với anh vậy. Chúng tôi có duyên, đã có thể gặp nhau, quen nhau và hiểu nhau, nhưng lại chẳng có phận…
Tôi gặp anh tại Đà Nẵng trong kỳ nghỉ vào tháng 8 vừa qua. Anh là người dẫn đoàn của tôi nhưng tôi không hề để tâm đến anh mà chỉ chăm chú tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Ngày thứ 3 của chuyến đi, trong lúc đang đi dạo dưới tiết trời lạnh đến xương trên Bà Nà Hills, cùng với mấy bản nhạc ballad mà tôi yêu thích, tôi đã thấy anh. Anh dạo chơi cùng mấy người đồng nghiệp của anh, lướt qua tôi như những cơn gió lạnh của Bà Nà.
Tôi thật sự bất ngờ khi anh ấy quay lại tìm tôi và đi dạo cùng tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau về thành phố của nhau, công việc, học tập… Cứ vậy mấy tiếng trôi qua, mặc cho cái lạnh của đêm Bà Nà, chúng tôi ngưng tám chuyện và về phòng lúc đêm muộn.
Về phòng với niềm vui và những suy nghĩ vớ vẩn, tôi tự hỏi sao chúng tôi có thể nói chuyện với nhau lâu như vậy giữa tiết trời ấy. Mải mê suy nghĩ về anh và những câu chuyện chúng tôi vừa nói, tôi thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với tâm thế đầy mong chờ nhưng có đôi chút buồn vì đây là ngày cuối của kỳ nghỉ này. Anh hẹn tôi sau khi tôi dùng xong bữa sáng. Chúng tôi lên cáp treo và xuống vườn hoa. Trên chiếc cầu Vàng mà hai năm trước đó tôi đã bỏ lỡ nó, chúng tôi đã có những tấm ảnh kỉ niệm với nhau, khuôn mặt của anh thật rạng rỡ.
Sau khi dạo quanh vườn hoa, tôi cùng anh quay lại Bà Nà và bắt đầu thử thách mấy trò chơi mà trước kia tôi không dám chơi vì sợ hãi. Có lẽ khi ở bên anh, tôi có cảm giác được che chở, an toàn đến kì lạ.
Chiều hôm ấy, tôi phải tạm biệt anh trong tiếc nuối và buồn bã, quay trở lại Bắc và tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình. Chúng tôi đã cắt đứt liên lạc từ ngày hôm ấy với những nuối tiếc…
Đã 5 tháng trôi qua, những kỉ niệm, hình ảnh, nụ cười của anh vẫn luôn hiện hữu trong tôi, chẳng thể phai mờ: “Em rất mong có một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại thành phố của em, dù chỉ một lần hay chỉ là lướt qua nhau. Em vẫn mong được gặp anh tại Hà Nội, được cùng anh cảm nhận một ngày thu Hà Nội. Anh còn nhớ anh từng nói với em: “Em sẽ làm tour guide của anh nếu như anh ra Hà Nội chứ?" Nhưng đông sắp qua rồi anh à, và chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, em nhớ anh rất nhiều…” Những lời tôi muốn nói với anh, nhưng không có cách để gửi cho anh…
© Hynhyn1128 - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.






