Đừng bỏ lỡ tình yêu
2017-09-23 01:30
Tác giả:

Hôm nay đi gặp một người chị, chị ấy rất buồn bởi vì một người bạn của chị sắp lập gia đình. Hai người không có ràng buộc bằng những lời tỏ tình lãng mạn sến súa, chỉ là những ngày cuối tuần rong ruổi những quán café ở Sài Gòn, những câu chuyện không đầu không cuối mà vẫn tràn ngập tiếng cười. Cứ thế bên nhau chẳng hứa hẹn. Một ngày anh nói sắp lập gia đình, chị giật mình, bàng hoàng, rồi cũng chẳng biết nói ra cùng ai. Mọi thứ cứ chất chứa, chị lặng lẽ đi làm, về nhà, đi học thêm rồi đi ngủ. Tôi nghĩ, ai đã ở trong trạng thái của chị thì mới hiểu hết được những gì chị đã phải trải qua ở những ngày tháng đấy. Thế rồi chị cũng muốn nói ra cho nhẹ lòng, tôi nghe xong thấy thật buồn. Tôi buồn cho những mối quan hệ tình cảm như thế rồi tôi hiểu ra con người thật ra luôn cần sự an toàn và chắc chắn. Chị chưa được nghe lời anh thổ lộ thích chị và anh cũng thế. Bởi vậy mà một thời gian dài mối quan hệ chẳng đi được tới đâu. Liệu đây có phải là điển hình cho kiểu hai người suy nghĩ giống nhau không? Họ nghĩ giống nhau, đều muốn chắc chắn, muốn an toàn, đều là kiểu người không chủ động.
Nếu hỏi rằng, đây có phải tình yêu không, tôi chắc chắn đây là tình yêu, chỉ là nó chưa đủ lớn và không có sự dũng cảm. Tôi muốn hỏi chị, chị có thích anh ấy không, chị có yêu anh ấy không? Chị chần chừ hồi lâu rồi nói có. Tôi chỉ ước rằng cái câu tôi vừa hỏi là từ anh. Nếu vậy bây giờ chị chẳng buồn bã như vậy, rồi anh bây giờ không biết có vui không. Nếu như anh chưa xác định cưới, tôi muốn nói với chị mạnh mẽ lên. Nhưng bây giờ thì khác, người ta đã sắp cưới.
Trên đường đi tôi cứ suy nghĩ mãi. Hai người thích nhau liệu có cách nào để đối phương biết không? Dừng lại ở một quán café sách quen thuộc, nghe thấy bản nhạc “Kiss the rain” mà mình yêu thích đang vang lên. Tôi chọn một góc có nhiều cây xanh, rồi gọi một ly café, hôm nay tôi sẽ uống café. Mặc dù bình thường tôi rất thích ngửi mùi café, nhưng không uống nhưng hôm nay tôi muốn uống vì tôi cần tỉnh táo. Tôi cần suy nghĩ về tình cảm của tôi và cậu ấy. Lấy điện thoại ra dũng cảm nhắn một cái tin: “Tớ thích cậu”, sau đó ngồi thưởng thức café trong một mớ bòng bong của riêng mình.

Tôi và cậu ấy bằng tuổi, chúng tôi chẳng còn non nớt hay trẻ con gì nữa. Học cùng đại học, rồi học cùng cao học. Từng ấy năm đồng hành bên cạnh nhau như là người bạn tốt, bạn thân, hơn bạn thân một chút. Thật ra tôi cũng chẳng biết gọi là gì. Mọi người nói rằng cậu ấy thích tôi, cậu ấy chưa bao giờ phủ nhận nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận.
Tôi không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của chúng tôi, tới khi chúng tôi cùng hoàn thành chương trình thạc sĩ. Tôi do dự, chần chừ. Đã nhiều lần tôi muốn xác định rõ ràng nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói là thích tôi cả. Tôi chẳng biết ở đâu ra động lực to lớn như vậy mà tôi nhắn tin cho cậu ấy, chắc là bởi vì tôi sợ bỏ lỡ? Sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ, nên bây giờ tôi ngồi đây, chờ đợi hồi âm khi trong lòng đang ngổn ngang suy nghĩ.
Đang không biết rồi mình sẽ đối diện với cậu ấy như thế nào thì điện thoại reng, tôi nhìn màn hình thì là cậu ấy. Tôi nhắn tin cơ mà, nhắn lại là được rồi, đang rối bời nên chẳng biết nói gì. Tôi nghe máy thì nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Đang ở đâu?”, tôi định thần lại cuối cùng cũng nói được ba từ đáp lại: “Café đường sách”, cậu ấy bảo tôi: “Đợi đấy”.
Bỏ điện thoại xuống tôi vẫn còn trong trạng thái khó hiểu. Hai mươi phút sau, gương mặt quen thuộc ấy đã ngồi trước mặt tôi với một nụ cười tươi. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy đối với tôi không phải là thích, mà là yêu. Tâm trạng tôi nhẹ nhõm và vui mừng nhìn vào ánh mắt đối diện, trái tim tôi tưởng chừng như đã rung động từ rất lâu rồi. Buổi chiều cuối tuần lại là một chiều mưa, bàn tay tôi đã được nắm lấy bởi một bàn tay và chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau.
Tình yêu đôi khi cần có chất xúc tác, nó cho người ta động lực, sự dũng cảm để có thể xích lại gần nhau và biết được rằng họ cần nhau như thế nào. Vì vậy mà đã thích ai đó, hãy cho họ biết rằng mình thích họ như thế nào, đừng vì sự bị động của mình mà bỏ lỡ những hạnh phúc của riêng mình.
© Minh An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.