Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đời người vô thường nhưng tình yêu là vĩnh cửu

2017-09-18 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Đời người là vô thường, thoắt còn thoắt mất nhưng tình cảm hai ông bà dành cho nhau thực sự vĩnh cửu...

***

 Đời người vô thường nhưng tình yêu là vĩnh cửu

...Tháng 9, mùa thu lại về với lá rụng cùng mùi hoa sữa thơm trên hè phố quen thuộc. Trời nắng vừa đủ không làm chói chang mắt ai đó đang yêu nhau. Trong một phòng bệnh lão khoa, hai ông bà tuổi độ bảy mươi ngồi đối diện nhau. Ông vừa chải tóc cho bà vừa nói:

- Bốn mươi năm sống bên nhau, bà tên Tường Vi nhưng tôi cứ thích gọi bà là mùa thu của tôi! Hôm nay tôi may mắn được chải tóc cho mùa thu đẹp nhất đó.

Bà cười.

Những nét nhăn thời gian lưu trên khóe mắt bà như căng ra, biến mất vì câu nói ngọt ngào của ông. Tay ông cầm chiếc lược chải đều đều trên mái tóc điểm sương của người bạn đời đồng hành bốn mươi năm với ông. Bà ngước nhìn ông, mắt hơi ươn ướt, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông:

- Tôi cảm ơn ông luôn nắm chặt tay tôi suốt đường đời...

Hình như ông cũng đang xúc động nên im lặng, vội quay mặt nhìn ra khung cửa sổ đầy nắng nói một câu vu vơ:

- Chà ! Hôm nay trời nắng tốt quá...

Bà lớn tuổi rồi nên có cái nhớ, cái quên. Tuy nhiên, bà chẳng quên khoảng thời gian hai vợ chồng mới kết hôn và có đứa con đầu lòng. Ngày xa xưa, cuộc sống còn nhiều khó khăn vì đất nước vừa đi qua chiến tranh, đứa con trai chào đời là kết quả của tình yêu chân thành giữa hai người bạn thân cùng học một trường Sư phạm. Như mọi người giai đoạn ấy, đồng lương giáo viên của ông bà không đủ lo cho con. Hai ông bà bàn tính với nhau nấu một nồi xôi bán thêm buổi tối. Bà sao có thể quên những ngày mưa gió, ông lo lắng nhìn trời lại thở dài khi nồi xôi đặt sau xe đạp còn nhiều. Trên đường trở về nhà, ông đạp xe có vẻ nặng nề hơn. Bà ngồi phía sau chẳng biết là nước mưa hay nước mắt rơi tràn trên khuôn mặt.

Qua thời gian, mọi việc cũng thay đổi nhiều. Ông bà yên tâm đứng lớp không bận lòng vì sinh kế nữa. Cậu con trai chuẩn bị vào lớp một. Ông bà hạnh phúc khi đón thêm đứa con gái ra đời. Niềm vui của gia đình nhỏ như được nhân lên gấp đôi! Thấm thoát nhiều mùa cây bàng trước ngõ thay lá... hai đứa con của ông bà mới ngày nào còn tranh dành nhau trái bắp to hơn hoặc ganh tị chuyện được ngồi phía trước xe máy, giờ đây đã lấy vợ lấy chồng. Hai con kinh tế khá giả nên đều ra ở riêng. Ngôi nhà ngày xưa của ông bà vốn dĩ chật chội nhưng tràn ngập tiếng cười nói của các con, bỗng nhiên trở nên trống trải và buồn bã.

 Đời người vô thường nhưng tình yêu là vĩnh cửu

Bà nhìn xuống bàn tay của ông và bà. Bàn tay với những ngón thon dài của bà từng được gọi là tay búp măng, bây giờ nổi đầy gân và gầy guộc. Tay ông cũng vậy, khẳng khiu chai sạn kiểu người lớn tuổi. Chao ôi! Thời gian có ai níu kéo được bao giờ. Bà chợt hỏi:

- Ông nhớ lời tôi dặn là không được cho hai anh em chúng nó biết tôi phải vào bệnh viện chứ?

- Tôi làm đúng như bà yêu cầu! Không cho con biết để nó yên tâm đi làm lo cho gia đình riêng phải không?

- Đúng rồi. Thật lòng thì tôi rất nhớ con và cháu, nhưng nghĩ lại chúng cũng vất vả lắm. Chúng mình từng đi qua cái cầu: kết hôn, nuôi con nên thông cảm cho hai đứa nó.

Trong chuyện nhớ con cháu , ông xem vẻ ngoài cứng rắn chứ lại yếu đuối về tình cảm hơn bà. Lâu lâu không thấy con đưa cháu về thăm, ông lại buồn đến mất ăn mất ngủ. Thỉnh thoảng bà còn bắt gặp ông mở album xem ảnh chụp hai đứa con lúc còn nhỏ. Ông tiếp tục chải tóc cho bà. Chợt ông kêu lên:

- Tóc bà bạc hết đầu rồi. Nằm bệnh lâu lại rụng nhiều nữa. Để lần này về, tôi sắc thuốc hà thủ ô cho bà uống nhé.

- Ai già mà tóc còn xanh chứ?

Ông cất chiếc lược đi, lấy quả cam lột vỏ rồi nói nhỏ nhẹ đủ cho bà nghe thôi:

- Mình ơi! Tôi muốn gọi bà là "mình ơi" giống lúc trẻ. Tôi thật có lỗi vì để bà gánh vác gia đình nhiều quá. Bà ốm đau thế này có trách gì tôi không bà?

Giờ đến phiên bà quay mặt nhìn ra cửa sổ. Bà rơi nước mắt nhưng đây không phải là nước mắt của đêm mưa gió ngày xưa, hai ông bà chở nhau trên chiếc xe đạp cũ kỹ cùng nồi xôi bị ế mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc như khi bà nhìn hai đứa con chào đời vậy.

Đời người là vô thường, thoắt còn thoắt mất nhưng tình cảm hai ông bà dành cho nhau thực sự vĩnh cửu...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con Yêu Mẹ

Con Yêu Mẹ

Mẹ là một niềm vui vô bờ bến, mãi mãi tồn tại và truyền cảm hứng cho cuộc sống của con.

Thêm Một Lần Nữa, Cùng Nhau!

Thêm Một Lần Nữa, Cùng Nhau!

Tôi nắm chặt tay anh, còn anh thì thong thả đi về phía trước, hướng về căn phòng ấm áp của cả hai. Dù có ra sao đi chăng nữa thì sau này, chúng tôi sẽ lại lên kế hoạch cho một chuyến đi ngắm nhìn hoàng hôn trên biển, thêm một lần nữa và cùng với nhau...

Tình đầu của ba không phải mẹ...

Tình đầu của ba không phải mẹ...

Ba kể ngày xưa, thời niên thiếu Hai người nhập ngũ, một người đi Mưa đạn trút xuống, bụi mịt mù Người nằm lặng lẽ, hồn người đi...

Đèn vàng

Đèn vàng

Mọi người có công nhận không, nếu chúng tôi được bật sáng là những con đường sẽ thêm phần nhộn nhịp đông vui, rồi tôi sẽ yên tâm vì mọi người sẽ an toàn đi đến những nơi cần đến.

Trung thu xưa

Trung thu xưa

Mỗi người một chân một tay, thế là năm cái lồng đèn được ra lò. Cái của bọn con trai là hình ngôi sao còn bọn con gái là hình tròn, được cái Lan khéo tay nên vẽ hoa trên đó trang trí nên đẹp lắm.

Ông ngoại tôi

Ông ngoại tôi

Câu chuyện của nhân vật tôi kể về chuyến đi sang thăm ông ngoại cùng em gái mình. Nhưng sự xuất hiện của người cậu đã đánh tan khung cảnh bình yên đó.

Duyên nợ

Duyên nợ

Ngân phải giữ bằng được gia đình cho cu Minh, giờ vẫn phải níu kéo để Phan chăm lo cho vợ con về tài chính bởi Ngân biết hiện tại mình không đủ sức nuôi con, và chính bản thân cũng không biết sống bằng gì.

10 cô gái ngã ba Đồng Lộc

10 cô gái ngã ba Đồng Lộc

Một huyền thoại ta nhớ mãi không nguôi Nơi Trường Sơn một trời ngập hoa lửa Mười cô gái thanh niên - một lời hứa Hứa trọn đời cho Tổ quốc thân yêu.

Điều buồn hơn cả đơn phương

Điều buồn hơn cả đơn phương

Rõ ràng tôi rất mừng vì cậu ấy không chấp nhận ai. Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ có thể tỏ tình với cậu ấy.

Những giọt chiều rơi rơi

Những giọt chiều rơi rơi

Có lần anh về nhà mà cứ đi công việc biền biệt chẳng chở chị chở con đi chơi được một lần. Chị nói chị rơi nước mắt đã nhiều buổi chiều nhiều buổi tối lắm, mà vì con nên chị cố sống cho hạnh phúc gia đình.

back to top