Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dư vị của tình đầu

2023-01-11 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Ngoài kia, cũng đang có những mối tình đầu tiên, nhen nhóm trong tim những người trẻ. Và tôi tin rằng, những cặp đôi khi đã nếm đủ những mặn nồng, say đắm của cuộc đời, sẽ hiểu ra “Người ấy có thể đi cùng mình suốt chặng đường dài còn lại của cuộc đời hay không?” Còn nếu không may dừng lại, thì vẫn tin ngày mai mọi thứ vẫn sáng, và tình đầu luôn là gia vị không thể thiếu để mỗi người đi qua hành trình trưởng thành của mình.

***

- Em có thể chuyển công tác về thành phố này cùng anh không, anh rất nhớ em, và muốn chúng ta có một cơ hội để gần gũi nhau hơn, tiến đến hôn nhân gần hơn?

Anh đã nói với tôi như thế sau lần anh ra Hà Nội thăm tôi. Đợt đó, tôi ốm quay quắt. Những ngày xin công ty nghỉ phép ở nhà, tôi chỉ biết vùi đầu vào những trang sách, đọc cho quên cơn đau đang cào cấu tôi ngay sau đầu. Mặc dù đã nội soi, thăm khám và dùng đủ các thể loại kháng sinh nhưng nó không có dấu hiệu giảm đau mà ngày càng đau hơn. 

Tôi quay cuồng trong phòng trọ chật hẹp. Mỗi lần anh điện thoại ra hỏi thăm tôi nén đau, nuốt nước mắt. Chỉ mong anh được nghỉ phép, ra thăm tôi, cho tôi lời động viên an ủi. Nhưng công việc cứ cuốn anh đi, mãi đến khi tôi sắp không chịu nổi, muốn bỏ về quê, để được mẹ chăm sóc, thì anh đột ngột tới.

Anh bắt chuyến tàu đêm, nói với mẹ anh là đi công tác, nhưng thật ra là đi thăm tôi. Thời gian ba ngày ngắn ngủi, chúng tôi gắn bó bên nhau. Anh lấy xe đưa tôi đến phòng khám, nhờ bác sĩ kiểm tra vết thương. Không hiểu sao, lúc tới đó bác sĩ lại phát hiện đã làm mủ và có thể nặn được. Vậy là trong lúc bác sỹ tiến hành làm cho tôi thì anh đứng bên cạnh, vỗ về, an ủi cho tôi không sợ đau. Cứ như thế, vết thương của tôi đã khép miệng sau hai ngày uống thêm kháng sinh. Tình cảm tôi dành cho anh sâu sắc hơn, tôi nghĩ cách tìm việc ở thành phố nơi anh đang sống, để có thể xác định lâu dài cùng nhau.

thanh_xuan_11

Những ngày tôi bỏ ngang việc ở Hà Nội, tôi khăn gói lên đường theo tiếng gọi tình yêu. Trở về thành phố nhỏ bình yên, tôi cũng thuê một phòng trọ, hằng ngày ngoài việc liên hệ tìm công việc mới, tôi được anh chở lòng vòng quanh thành phố, dạo chơi, ăn uống những món tôi thích. Mặc dù anh khá bận rộn với công việc, nhưng buổi trưa nào anh cũng ghé phòng trọ của tôi, ngủ một giấc buổi trưa ở đó, rồi buổi chiều trở dậy tiếp tục đi làm. Được vài tuần như thế, tôi nghe anh nói loáng thoáng.

 - Có vẻ mẹ biết anh ghé chỗ em hơi nhiều, nên không vui. Chắc từ tuần sau anh về nhà, buổi tối sau giờ làm anh sẽ lên chở em đi chơi.

Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý, vì tôi biết giữa mẹ anh và tôi, anh không thể một lúc chọn cả hai. Hơn nữa công việc của tôi lúc này ngổn ngang. Xin chỗ này, nộp hồ sơ chỗ kia nhưng đều không thành. Áp lực đè nặng lên tâm lý cô gái bé nhỏ. Những ngày xoay vần trong căn phòng trọ lại tiếp tục diễn ra. Tôi cảm giác bị tù túng, ngột ngạt.

Đùng một cái, có thông tin người quen của mẹ tôi làm cùng chuyên ngành, hiện đang công tác ở một chi nhánh ở thành phố này. Vậy là tôi theo mẹ, lật đật nộp hồ sơ. Nhanh chóng, tôi được nhận vào làm nhân viên văn phòng của chi nhánh. 

Một tuần đi công tác ngay sau đó. Tôi được anh trưởng đại diện và thư ký dẫn đi công tác dọc quốc lộ 1A, đi vào tận Đắc Lắc, Đăk Nông, mấy tỉnh miền Trung Tây Nguyên. Suốt dọc hành trình, nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi chính là say xe. Cũng chính sự say xe, mềm yếu đó mà tôi được các anh hỗ trợ hết sức. Sau chuyến đi, tôi đã có thể trở thành nhân viên hợp đồng của văn phòng đại diện miền Trung. Niềm vui vỡ òa, anh cũng vui. Nhưng đằng sau ánh mắt của anh, có một sự nghi ngờ, ghen tuông nhẹ. Anh bảo với tôi.

- Không có gì tại sao có thể nhận vào làm nhanh thế?

- Mẹ em quen người ta mà.

Nhưng có vẻ anh không tin. Rồi cứ thế, một đám cưới trong mơ chẳng diễn ra như tôi nghĩ. Tôi lại bị ốm. Một trận ốm mà đến bay giờ nghĩ lại, tôi vẫn sởn gai ốc. Chẳng hiểu vì suy nghĩ nhiều hay vì quá tin tưởng đến anh, mơ nhiều về một đám cưới cùng anh mà tôi rơi vào trạng thái hoang tưởng. 

em_1a

Tôi được mẹ đưa vào bệnh viện khi tôi có biểu hiện phá đồ đạc và nói những điều khá nhảm nhí. Những ngày sau đó, đối với tôi quả là một cực hình. Tôi ở trong bệnh viện, những buổi chiều buồn rầu cứ trôi thê thiết qua khung cửa sổ. Tôi cùng một cô em gái ngồi trên chiếc cầu nhỏ, mơ màng kể về chuyện tình yêu của hai đứa. Nhưng tôi không hề biết rằng, mọi thứ ở ngoài kia đã thay đổi. Anh cũng từng bước rời xa tôi. Những ngày tôi bớt bệnh, tôi được mẹ cho cầm chiếc điện thoại nhỏ, mở ra nhắn tin cho anh. Anh vẫn rep lại bình thường, nhắn nhủ tôi ăn uống cẩn thận, giữ gìn sức khỏe.

Ngày tôi được ra viện, điều làm tôi sốc nhất là thân hình tôi mập lên trông thấy. Công việc hợp đồng đã bị người khác thay thế. Tôi có liên lạc với anh, nhưng anh nói anh đang đi công tác, sẽ gặp em sau. Tôi vẫn tin điều đó là sự thật. Cho đến một ngày, khi đang thong dong đạp xe trên đường phố, tôi đã bắt gặp anh, vẫn dáng nhỏ bé, chiếc xe wave đỏ, chậm chậm lướt qua tôi. Lúc đó, tôi đã gào lên trong mừng rỡ :

- Anh ơi, em đây, em đây này.

Anh quay lại, ngập ngừng nhìn tôi.

- Ơ, sao em ở đây?

- Thì em nói em ra viện rồi, em nhắn tin cho anh bữa tới giờ, anh nói anh đi công tác mà, sao anh vẫn ở đây?

Anh ngập ngừng, sau đó anh rủ tôi vào quán cà phê tâm sự. Ở đó, anh nói lời chia tay, vì một lý do đơn giản “anh còn lo sự nghiệp, chưa tính tới hôn nhân với lại anh không đủ tốt để đồng hành cùng em nữa”.

Tôi nghe đầu óc mình vang váng. Rồi tôi khóc. Không hiểu sao lúc đó tôi lại yếu đuối đến thế. 

 - Em có thể chờ anh được mà.

Nhưng nhận lại từ anh là cái lắc đầu chán nản. Tôi tập tễnh trở về phòng trọ, nghe trong tim mình hoang hoải một niềm đau. Tôi đã nuôi hy vọng sẽ quay lại với anh, yêu anh như thuở ban đầu-mối tình đầu của tôi, nhưng có lẽ anh đã không nghĩ thế. Với một cô gái vừa ra khỏi viện, thân hình mập mạp, không có công việc, chẳng ai thèm để ý cả. 

thanh_xuan_12 Tôi đã bắt đầu lại mọi thứ bằng việc đi bưng bê ở quán cà phê. Ở đó, ngày nào tôi cũng bị mắng, vì sự chậm chạp, nặng nề. Có hôm quản lý còn quát.

- Anh không nghĩ em đã từng học cao đẳng đấy bé ạ.

Có hôm, tôi rửa cốc, cốc vỡ lúc nào không hay. Thế là tay quờ vào, máu chảy lênh láng. Tôi ôm tay, ôm mặt khóc rưng rức. Mẹ lại xin cho tôi nghỉ việc, để tôi tĩnh tâm trở lại.

Trong căn phòng trọ nhỏ bé, tôi đã từng hỏi mẹ rất nhiều, tôi luôn xoay quanh câu hỏi.

- Mẹ ơi, lúc con ốm anh ấy có xin vào thăm con không?

Mẹ nhìn tôi đầy ái ngại.

- Có, nhưng mẹ từ chối. Vì lúc đó con kì lạ lắm, để nó vô thăm, mẹ ngại.

Tôi biết sự kì lạ của tôi là gì. Và sau này, khi anh bước lên xe hoa, thì lúc đó tôi vẫn còn độc thân. Tôi lại cười mỉm cho câu nói của anh.

- Anh không xứng với em, và anh còn lo cho sự nghiệp.

Cuộc đời trôi như một dòng chảy. Thỉnh thoảng nhắc về mối tình ấy, mọi người đều nói với tôi.

- Đàn ông, khi hết yêu người ta đều nói như thế, mày ngốc quá, cứ tin mù quáng.

Tôi chỉ biết mỉm cười, công nhận hồi ấy mình quá ngây thơ và ngốc nghếch. Khi người ta đã xác định rời bỏ mình rồi, mà mình cũng không hề nhận ra. Người ta bảo tình đầu là tình dang dở, hay nói cách khác tình chỉ đẹp khi tình dang dở. 

anh_2

Tôi đã đi qua cuộc tình đầu của mình như thế, đắm say, nồng nàn và đau khổ. Mọi cung bậc cảm xúc mà bất kể mối tình nào đều có. Sau này, người ta có hỏi “liệu tôi có oán trách tình đầu của mình không, khi chính anh ấy là người bỏ rơi mình khi mình tuyệt vọng nhất”. Nhưng tôi đã không nghĩ thế, mỗi một người đi qua cuộc đời tôi đều có nguyên do và nhân duyên của nó, chúng tôi không đến được với nhau đơn giản chỉ vì chúng tôi đã hết duyên. Nghĩ thế thôi, thấy lòng mình nhẹ bẫng. 

Ngoài kia, cũng đang có những mối tình đầu tiên, nhen nhóm trong tim những người trẻ. Và tôi tin rằng, những cặp đôi khi đã nếm đủ những mặn nồng, say đắm của cuộc đời, sẽ hiểu ra “Người ấy có thể đi cùng mình suốt chặng đường dài còn lại của cuộc đời hay không?” Còn nếu không may dừng lại, thì vẫn tin ngày mai mọi thứ vẫn sáng, và tình đầu luôn là gia vị không thể thiếu để mỗi người đi qua hành trình trưởng thành của mình.

© Thụy - blogradio.vn

Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một tình yêu kéo dài suốt một đời

Một tình yêu kéo dài suốt một đời

Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.

Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…

Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…

Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.

Viết cho tuổi mười tám

Viết cho tuổi mười tám

Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".

Đôi tay người bạn

Đôi tay người bạn

Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…

Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên

Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên

Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?

Mùa hoa cải năm ấy

Mùa hoa cải năm ấy

Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.

Viết cho người đã cũ

Viết cho người đã cũ

Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa nào mà không tạnh?

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ai bán

Ai bán

Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười

Tía là quê hương

Tía là quê hương

Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba

back to top