Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đời này tôi nợ em một ân tình

2017-05-22 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi đã từng tồi tệ đến mức bỏ mặc em yếu đuối chống chọi với những mối quan hệ không nút thắt. Em yếu đuối, mỏng manh như những nét vẽ, yêu kiều và nhẹ nhàng, nhưng tôi nào biết, trái tim em nhạy cảm, và nhiều tổn thương. Môi em luôn có sẵn nụ cười, em vẫn bảo “Cười một cái là sẽ xua tan được nhiều thứ”. Thế nhưng ngày mà tôi thấy em ngồi trong góc tủ, co rúm người, nghẹn nấc từng tiếng, tôi rốt cuộc đã hiểu cả cuộc đời này tôi nợ em một ân tình.

***

Tôi trở về sau chuỗi ngày ở xứ người…

Màn hình điện thoại sáng lên, “Em” đang khẽ híp mắt, hơi nghiêng đầu, vẽ một nụ cười rạng rỡ trên môi. Bốn năm, tôi vẫn lưu tấm ảnh đấy làm ảnh nền màn hình chờ và hôm nay, ngay lúc này, tôi rảo bước, kéo vội vali đi về hướng con đường chúng tôi từng đi...

Căn hộ em sống qua ngần ấy năm vẫn như thế. Những chậu cây cảnh hoa nở rực khắp hàng lang. Mảng tường vẫn nguyên màu, chỉ duy nước sơn có mùi thơm mới. Nhìn lệch về phía mép cửa, hình bóng quen thuộc hiện trước mắt tôi. Em qua bao nhiêu năm, vẫn miệt mài với giấy bút, cọ vẽ, tay lấm lem màu vô thức quệt vài đường lên khuôn mặt khả ái. Dáng dấp vụng về đấy thực khiến người khác bị mê hoặc, kể cả tôi. Chiếc ghế đẩu chỉ cao bằng nửa cái giá vẽ, mái tóc dài ngang hông buông xõa có phần xuề xòa nhưng tuyệt nhiên rất hợp với mắt tôi, bàn tay em cứ nhẹ nhàng dao động lên xuống đều đặn theo những nét vẽ khi mềm khi cứng, mắt chăm chú đến độ mọi thứ xung quanh không thể là vật cản.

Em đang thiêu đốt ánh nhìn của tôi, chân tôi vụt nhanh lao đến ôm trọn vòng eo nhỏ bé kia, thở hơi nóng lên làn da mềm mại. Em bất giác giật nảy người, cử chỉ nhanh nhắn quay người, đưa con ngươi nhìn tôi, miệng mở nhỏ “Anh về rồi sao?”. Má em ửng đỏ, vịn hai tay đẩy tôi thẳng người, em kiễng gót chân, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi em quyện lấy phần môi dưới tôi, tất cả thật ngọt.

  Đời này tôi nợ em một ân tình

“Em bất ngờ chứ?”

“Nếu em trả lời không, anh sẽ giận em mất.”

Em e thẹn cười mỉm, bắt đầu dụi mớ tóc rối cùng khuôn mặt lem luốc màu vào bờ vai tôi. Say, tôi đang say, cực say trong bể tình em tạo ra ngay lúc này. Tóc em phảng phất mùi loài oải hương, môi em đang cười, cái má lúm sâu tận hiện lên rõ rệt ở mặt. Em bây giờ, so với ngày trước, vẫn chẳng đổi thay là mấy, vẫn khá trẻ con, vẫn “bận rộn” mà vương vãi đồ đạc khắp nhà, vẫn yêu cái màu bánh bèo “hường quốc”, vẫn lồng ảnh chúng tôi vào những cái khung nhiều màu. Khoảng không này gợi tôi nhớ về những tháng năm cũ.

Tôi chẳng biết mình đã yêu em, yêu những bức tranh, những viễn cảnh em vẽ cho mình, cho chúng tôi những tháng năm sau này từ lúc nào. Để rồi em cho tôi tin rằng em chính là mảnh ghép vừa vặn nhất đời. Em là ánh bình minh, không quá chói lọi, nhưng đủ sáng để cuộc đời tôi rực rỡ từng ngày.

Thế mà tôi đã từng tồi tệ đến mức bỏ mặc em yếu đuối chống chọi với những mối quan hệ không nút thắt. Em yếu đuối, mỏng manh như những nét vẽ, yêu kiều và nhẹ nhàng, nhưng tôi nào biết, trái tim em nhạy cảm, và nhiều tổn thương. Môi em luôn có sẵn nụ cười, em vẫn bảo “Cười một cái là sẽ xua tan được nhiều thứ”. Thế nhưng ngày mà tôi thấy em ngồi trong góc tủ, co rúm người, nghẹn nấc từng tiếng, tôi rốt cuộc đã hiểu cả cuộc đời này tôi nợ em một ân tình. Tôi xốc nhẹ em đặt lên chiếc ghế đẩu, cầm tay em ngoạc hai đường song song đến nửa tờ giấy vẽ, ở phía xa phác họa hình ảnh hai con người đang nắm tay nhau.

“Hãy đợi anh.”

  Đời này tôi nợ em một ân tình

Bản vẽ ngày đó vẫn nằm gọn ở góc bàn, vẫn thẳng thớm, tinh tươm. Tôi rút vội nó, kẹp lên giá vẽ. Em nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Tôi đi về phía sofa, bế em trên tay, đặt đúng ở ghế. Tôi quàng tay, đan từng ngón tay mình vào tay em, mắt em ngẩng nhìn tôi khó hiểu. Hai đường dài từ vết đứt được nối liền đến vị trí hai con người nắm tay nhau.

“Cảm ơn vì nửa con đường em đã dành cho anh. Cảm ơn vì đã không rời xa anh. Cảm ơn vì ngần ấy thời gian để anh hiểu em là duy nhất. Đừng đi đâu cả, hãy là nửa con đường còn lại của anh nhé!”

Mắt em rưng rưng, em ôm chầm lấy tôi thật lâu. Em cố rướn người, hôn lên má tôi. Chúng tôi hướng mắt về phía cuối bức tranh thầm mỉm cười.

© Kim Ngân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top