Có phải quá yếu đuối nên phải tự mình chạy trốn trái tim?
2018-04-19 01:28
Tác giả:

Không khí hôm nay trở nên thật dễ chịu. Trời hơi se se, không nắng, chỉ có chút gió phảng phất thoáng qua. Cùng với lũ bạn tụ tập trò chuyện dưới những góc ăn vặt quán vỉa hè của thủ đô, lòng tôi vẫn cứ thấy trống trải và man mác buồn.
Ở cái tuổi 27, giữa lúc chông chênh giữa cuộc sống gia đình và độc thân, những mối quan hệ trong công việc và cuộc sống, tôi chợt nhận ra mình có lẽ rất cần một người đàn ông để sẻ chia và giãi bày. Tuy nhiên, ai đó đến rồi cũng đi. Con người ta gặp nhau như một cái duyên đến bất ngờ. Tôi chợt nhận ra, bản thân có lẽ vẫn chưa cháy hết mình cho cái gọi là “ tuổi trẻ”. Hay là do tôi đã quá bắt buộc mọi thứ phải hoàn mỹ theo ý mình.
Anh, một người khá chín chắn ở độ tuổi ngoài ba mươi, là một nhân viên của đại sứ quán. Còn tôi, tôi là một cô gái văn phòng. Chúng tôi quen nhau từ hồi sinh viên nhưng không mấy thân thiết. Mãi đến sau này, khi tình cờ có được Zalo của nhau mới bắt đầu trò chuyện. Cuộc tình của chúng tôi cũng nhen nhóm từ đó.
Thuở ban đầu, mọi thứ đều giống như màu hồng. Hai đứa hợp nhau về mọi thứ: suy nghĩ, thói quen ăn uống, sinh hoạt, sở thích,... Hoặc có thể từ khi gặp tôi thì anh thay đổi để hợp hơn so với những thói quen sinh viên của tôi như đi phượt cuối tuần, đi xem phim hay chỉ đơn giản là đi siêu thị và cùng nhau nấu món ăn cuối tuần. Tôi đã từng mơ, từng mong muốn rằng thời gian đó và mãi về sau này chúng tôi sẽ hạnh phúc tràn đầy, sẽ chỉ có những nụ cười, những câu chuyện vui dang dở, nhưng cái huých tay nhẹ nhàng để cảnh cáo anh khi trêu tôi,...
Một năm rưỡi quen nhau, hạnh phúc có nhưng tình cảm hình như cứ nhạt dần. Khi chúng tôi có chuyện khúc mắc, hai đứa sẽ tự động “biến mất”. Chẳng ai nhắn tin hay chủ động liên lạc với ai. Một lần như thế, rồi hai lần, ba lần,... bản thân tôi hình như cũng bắt đâu chai sạn cảm xúc. Có lúc cảm xúc ùa về, thấy trống trải, thấy cô đơn và nhớ anh nhưng cũng có lúc tự mình phải nghĩ mạnh mẽ, yếu đuối cho ai xem. Thế nên, hàng ngày tôi đi làm sớm, tối về thì thỉnh thoảng đi cà phê, ăn tối, lúc thì ngồi một mình xem những bộ phim dài tập. Chiếc điện thoại của tôi vẫn để đó. Tất nhiên, đèn báo tin nhắn sẽ không bao giờ sáng.

Mỗi chúng tôi đều có cái tôi rất cao. Kèm theo đó là nhưng khoảng cách xa dần ở mỗi lần cãi vã. Tôi đã từng rất muốn bản thân mình có thể tự chủ được mọi thứ. Hiện tại có thể khó, nhưng vài năm sau, tôi có thể mua được một căn chung cư nho nhỏ, sẽ làm mẹ đơn thân và tự mình chăm sóc và nuôi đứa con gái nhỏ. Với công việc hiện tại, tôi khá ổn định để có thể vạch ra mục tiêu tương lai và tất nhiên ở đó, không có anh.
Trời chiều lạnh hơn, giấy tờ và nhưng con số tôi đã gác sang một bên, tự pha cho mình một ly trà nóng để tận hưởng và ngồi soạn bài giảng cho lớp học buổi tối. Ngẫm thấy phụ nữ ở tuổi hai mươi bảy cũng lắm bộn bề cảm xúc. Nhưng phụ nữ còn giận là còn thương, và chỉ giận với những người mà họ hết lòng yêu thương. Ngày xưa chỉ cần tôi cau mày một cái là anh ấy đã đau lòng. Giờ thì dù tôi có nhỏ lệ anh ấy cũng chẳng quan tâm. Thất vọng được tích lũy từng ngày. Rời xa có lẽ là sự lựa chọn ngay lúc này. Phải chăng con người đã quá vô tâm với những người khác để rồi chính bản thân mình cũng bị tổn thương.
Tại sao người ta lại phải mệt mỏi về một người không nghĩ đến mình? Tôi liệu có phải quá ngốc nghếch không?
Tự hứa với bản thân sẽ học tập và lao động hết mình để thành công. Sống thoáng hơn, bớt âu lo và muộn phiền thì nắng sẽ về và hạnh phúc sẽ ngập tràn.
Có lẽ, tôi cần đi đến một nơi để có thể trốn khỏi nơi đây, trốn tình cảm của mình chăng?
© Thu Hương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






