Có những ngày chẳng hiểu nổi mình
2017-05-31 01:35
Tác giả:
Hà Nội đang bước vào những ngày ngập tràn nắng, cùng sắc tím hoang hoải của bằng lăng nơi bao góc phố, và những chùm phượng vĩ bắt đầu rực rỡ như muốn thiêu đốt mùa hè. Ấy vậy mà cũng thật lạ, khi người ta lại nói chuyện với nhau: “Hôm nay trời lạnh thật đấy”. Tất nhiên “lạnh” ở đây không so với những ngày mùa đông, mà ý nói đến việc phải mặc thêm chiếc áo khi ra ngoài lúc sáng sớm hay tối muộn. Những ngày thời tiết đỏng đảnh chuyển mình bằng cơn mưa rả rích, khiến lòng người cảm thấy lạnh - trống rỗng đến lạ.
Sẽ có hàng trăm cái cớ để người ta hờn trách cơn mưa. Buồn là tại mưa. Trễ hẹn do trời mưa. Mệt mỏi vì trời mưa… Và thứ cảm xúc trống rỗng này cũng đổ lỗi cho cơn mưa vô tội. Đó cũng chỉ là cái cớ, tạm coi là thuyết phục nhất bởi ta đâu biết nguyên nhân cốt lõi của nó là gì?
Trỗng rỗng - một trạng thái cảm xúc chắc hẳn ai cũng trải qua ít nhất một lần trong đời. Sẽ chẳng dễ chịu chút nào khi đương đầu với nó. Cảm giác thật tệ, như bị rơi vào khoảng không rỗng tuếch, chơi vơi không tìm lấy cái gì để mà bấu víu. Đến lúc đó nỗi sợ hãi bắt đầu dâng trào bởi ta không rõ mình muốn gì, cần gì,... không biết mình đang nghĩ đến điều gì nữa mà tâm trí cứ lênh đênh theo miền cảm xúc vô định. Rồi thấy mình mong manh như bong bóng xà phòng, chỉ cần một cái chạm nhẹ có thể vỡ tan, sau đó mà nức nở không ngăn lại được.
Cô gái à, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố gồng mình lên nữa. Nụ cười của cô thật đẹp, nhưng nó không phải là áo giáp vững chắc nguỵ trang cho những cảm xúc vụn vỡ kia. Nước mắt sẽ giúp gột rửa những bụi bặm còn giăng mắc trên đôi hàng mi ấy, để thế giới qua đôi mắt long lanh sẽ rạng ngời trở lại.
Bản thân vốn là người nhạy cảm với mọi cảm xúc. Cười thật nhiều nhưng đằng sau đó những nỗi buồn không tên nặng trĩu. Nhận ra rằng nụ cười chỉ là bề nổi của tảng băng chìm đang chất chứa vô vàn thứ cảm xúc hỗn độn không có cách nào giải thoát chúng. Kì thực, nhiều khi cũng chẳng hiểu nổi bản thân, chẳng thể kiểm soát được những cảm xúc cứ chảy trôi. Tự hỏi: “Có phải mình đang lừa dối mọi người xung quanh và lừa dối chính bản thân không?”
Rồi có những ngày tháng muốn chạy trốn tất cả. Bỏ lại những bộn bề của cuộc sống đầy bon chen kia, muốn thả trôi ý nghĩ, chẳng bận tâm điều gì. Nhưng chỉ cần có một điều gì đó, dù rất nhỏ, cũng khiến tâm trạng thay đổi ngay lập tức. Nhiều khi, muốn vô lo vô nghĩ, dù chỉ một ngày, cũng cảm thấy thật khó khăn.
Bản thân vốn sợ cô đơn nhưng laị thích một mình. Cái gì cũng vậy, thích tự mình làm, tự mình quyết, không muốn nhờ người khác. Thích lang thang cafe một mình, thích gặm nhấm những nỗi buồn vu vơ - đó dường như là một gia vị không thể thiếu với cô gái sống nội tâm. Nhưng lại dễ bị tủi thân khi cứ lủi thủi một mình hoài, ấm ức nghĩ rằng cả thể giới đang quay lưng với mình.
Và cũng có những ngày chán ngấy với những điều tồn tại xung quanh. Chẳng hiểu sao thấy cuộc sống quanh mình mang một màu nhàn nhạt. Cố gắng vùng lên mà chẳng được. Rồi ngày mai thức giấc, mọi thứ vẫn vậy, chẳng thể khác được và một thứ có thể khác đó là cách đón nhận những thứ vốn dĩ thiếu màu sắc ấy theo cách mới mẻ hơn.
Đúng là điều đáng sợ nhất mà một người phải đối diện không phải là thất bại hay mất mát. Mà chính là lúc tỉnh giấc mỗi buổi sáng, không mong muốn gì, không khát khao gì. Bởi vì đang mang trong mình một tâm hồn rỗng toác.
Một bộ não trống rỗng thì có thể thêm kiến thức và trí tuệ. Nhưng một tâm hồn trống rỗng thì chẳng thêm bất cứ điều gì…
Thật đấy, có những ngày ta trống rỗng như thế!
© Peaceful – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.