Có những điều chỉ mãi thuộc về anh
2016-02-24 04:11
Tác giả:
Nhung Nhái
Anh và cô yêu nhau được một năm. Họ thích mặc đồ đôi mỗi lần xuất hiện cùng nhau, như một sự khẳng định cho cả thế giới biết rằng họ thuộc về nhau, và chẳng có điều gì có thể ngăn cản điều đó. Anh đẹp trai và lịch lãm. Cô thông minh và cá tính. Cô và anh sinh ra ở hai nơi khác nhau, học và làm việc ở Sài Gòn nhưng trái tim đều hướng về Đà Lạt. Cô mê mẩn mỗi khi đứng trước cái rực rỡ mà đằm thắm của hoa dã quỳ. Còn anh lại thích đắm mình với những dòng thác hùng vĩ xung quanh thành phố. Cứ có thời gian rảnh, anh và cô lại đi. Một năm, những thác nước và đồng hoa dã quỳ đã quen màu áo đỏ của anh và cô, xen cùng tiếng cười như chuông reo, những câu chuyện kể dường như bất tận.
Thế rồi, anh bỏ đi...
Không một dấu hiệu báo trước, không một cuộc gặp để nói một lời chào. Chỉ vỏn vẹn tin nhắn: “Gia đình anh chuyển ra Bắc sống. Có duyên sẽ có ngày gặp lại. Tạm biệt hoa dã quỳ”
Cô không phản ứng gì, như cảm giác của một người bước vào căn nhà của mình vừa bị một tên trộm khua khoắng đi hết đồ đạc.
Không còn lại một điều gì.
Tất cả trong cô chỉ là trống rỗng.
Cô không hiểu sao người ta lại có thể dễ dàng như thế để từ bỏ một người.

Cô vẫn đi học, đi làm, đi chơi bình thường. Không một cuộc hẹn nào bị hủy, không một công việc hay kế hoạch nào ngừng trệ. Thay vì đầu hàng, cô chọn cách để quên đi mọi thứ một cách sạch sẽ, thật nhanh. Cô không biết rằng, việc quên không bao giờ đơn giản như cô tưởng.
Quên một ai đó, là quên hết tất cả về họ, về cả hình hài, tiếng nói, tiếng cười và những vùng trời kỉ niệm họ từng đi qua. Quên những con đường họ từng in dấu chân ở lại, quên những cái ôm ấm áp của họ khi gió chiều se lạnh về. Cô biết, và cố gắng rồi bất lực nhận ra mình không thể. Quên một ai đó mình đã từng thật lòng thương cũng như cố nhớ một người chưa từng gặp. Càng cố đẩy họ ra khỏi trái tim mới thấy sau khi chia tay cả trái tim cũng chẳng còn thuộc về mình.
Không thể quên anh, cô cố gắng để mình trở nên ghét anh. Cô ngồi nghĩ lại những lần anh cáu kỉnh, những lần anh đột ngột bỏ rơi cô vì những chuyện đột xuất cô chẳng bao giờ biết tới, những lần anh chê những đóa dã quỳ của cô quá yếu ớt và mỏng manh.. Anh có mái tóc xù lên như tổ chim rất xấu, ngón chân cái nhìn như đầu con trăn nhìn rất kì quặc. Vậy mà mỗi lần nghĩ đến, thay vì ghét anh hơn, cô lại nhận ra mình đang lặng lẽ mỉm cười.
Đứng giữa đồng hoa dã quỳ vàng rực nắng, cô nhận ra dù mình đã hết lòng cố gắng và thay đổi nhưng trong đôi mắt vẫn còn hình bóng anh. Vắng anh, Đà Lạt chẵng còn bình yên, trái tim cô cũng chẳng còn an nhiên như trước. Cô về Sài Gòn, cố quăng mình vào giữa bận rộn và bon chen. Vào một đêm Sài Gòn đổ mưa và máy tính chỉ lặp lại một giai điệu cũ rích anh thường nghe:
“Đêm nghe tiếng mưa rơi
Đếm mấy triệu hạt rồi
Mà chưa vơi nỗi nhớ…”
Ngày xưa, cô không hiểu nỗi vì sao anh lại nhạc Bảo Yến. Chỉ đến khi những tiếng hát như những giọt mưa chạm vào tiếng lòng sâu thẳm nhất, cô mới thấy nỗi đau hiện diện rõ cả trong từng tiếng thở. Nỗi nhớ vẫn nằm nguyên ở đó, im lặng như chính cô.
...Sáng hôm sau cô viết đơn xin nghỉ việc. Cô quyết định mình sẽ đi tìm anh, hay đúng hơn tìm cho bản thân một câu trả lời.
Lần đầu tiên cô gọi điện cho anh kể từ ngày anh đi, cũng hơi ngạc nhiên vì số điện thoại vẫn còn chuông.
Anh bắt máy, giọng thều thào như đang ngủ nhưng vẫn rõ lời: “Cuối cùng em cũng tìm anh.”
Cô hơi chững lại một giây khi nghe giọng anh, nhưng vẫn đáp rất lạnh lùng: “Em không tìm anh, em tìm một lời giải thích cho mình.”
Ở bên đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi anh nói khẽ : “Anh không có gì để giải thích. Hoa dã quỳ chỉ nên sống ở Đà Lạt mà thôi. Nơi đây không phải chỗ của em. Anh nợ em một lời xin lỗi, còn không nợ lời tạm biệt nào.”
Rồi anh cúp máy. Cái tiếng dập máy vang lên khô khốc bên tai làm cô giật mình, cảm giác hụt hẫng lan truyền tới từng đầu ngón tay. Anh vẫn thế, lạnh lùng và kì lạ. Anh còn không buồn hỏi cô vì sao cô biết anh ở Hà Nội, giờ cô đang ở đâu, đi đường xa có mệt lắm không... như cách anh vẫn lo lắng cho cô ngày trước. Khi người ta không còn tình cảm với nhau, những câu hỏi han thông thường cũng hóa thừa. Nghĩ thế, cô vẫn thấy sống mũi mình cay cay.
Cô có số điện thoại của anh bạn thân của anh, bảo với cô rằng anh đang ở Hà Nội. Đó là một người bạn tốt, nhưng dễ bị cái đau đớn trong đôi mắt cô làm yếu lòng. Anh ấy nói với cô rất ngắn : “Nó ở Hà Nội, gần Hồ Gươm. Anh chỉ có thể nói với em như vậy thôi.”
Cô gật đầu cảm ơn, thế là quá đủ rồi. Chỉ cần biết anh ở đây, cô không tin anh có thể trốn cô cả đời, cả kiếp.
Cô thuê một gian rất nhỏ ở phố cổ, trưng bày những bức ảnh về Đà Lạt của cô để bán. Cầm máy được 6 năm, những bức ảnh của cô thực sự rất hút hồn, đặc biệt là về những đồng dã quỳ ngút mắt. Người mua không ít như cô tưởng, đặc biệt là những khách tây. Cô cũng vẽ tranh, nhưng chỉ vẽ về dã quỳ. Ai đi qua sạp tranh ảnh của cô cũng dừng lại rất lâu và đều có chung nhận xét, rằng những bức ảnh và tranh đều rất đẹp, nhưng lại quá buồn. Dưới mỗi bức, đều có một dòng chữ nhỏ nhưng rất rõ: “Dã quỳ vẫn chờ anh..”

Thi thoảng có người hỏi, cô chỉ bảo rằng cô muốn tìm người. Biết đâu một ngày nào đó, người từng đi xa đó sẽ nhìn được bức ảnh này và tìm lại bên cô. Những vị khách đều không hỏi thêm, họ mua tranh, mua ảnh rồi bước đi. Có ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau. Ai ai cũng có những nỗi niềm của riêng mình.
Trời Hà Nội đang vào những ngày lạnh se sắt. Hoa dã quỳ chỉ nở vào 3 tháng mùa mưa, và khi cái lạnh se sắt cuối đông đến cũng là lúc những cánh hoa trả mình về với đất. Vào những ngày cuối đông, người ta ít đi ngắm hoa dã quỳ vì thường rất buồn. Một vườn hoa rực rỡ như đồi mặt trời, bỗng chốc tàn đi rất nhanh rồi nằm yên bên đất, những điều còn lại chỉ là tiếc nuối và hụt hẫng.
Cô nghe nói Hà Nội cũng có một đồi hoa dã quỳ dù không lớn như Đà Lạt. Vào một ngày cuối mùa đông, cô quyết định đóng cửa hàng một ngày và tới đó. Cô vẫn muốn nhìn thấy những đóa hoa ngay cả khi chúng đã tàn đi.
Đã ba tháng tìm anh trong vô vọng, không một tin nhắn, một cuộc gọi trả lời, không một lần vô tình lướt qua nhau trên phố. Ba tháng, mùa dã quỳ kết thúc, có phải cũng là lúc mối tình đến lúc nên dừng lại và buông bỏ. Có lẽ nào, duyên phận chỉ thế thôi sao?
Cô lặng lẽ giữa đồi hoa, xa xa vẫn còn những đóa cuối cùng. Cô không muốn hái, vì sợ cầm trên tay mình, những đóa hoa đó rồi cũng tàn phai. Giá giờ này anh ở đây và đứng cùng dã quỳ. Cô không cần một lời xin lỗi, cũng không cần lời giải thích nữa, cô chỉ cần anh. Những hờn giận cuối cùng cũng quay lại thành nỗi nhớ. Có những thứ chỉ thuộc về anh, không một ai khác thay thế được.
Cô trở về vào lúc trời sẩm tối, cái lạnh cắt vào da thịt tê buốt. Mùa xuân đã đứng trước cửa, mà cái lạnh mùa đông vẫn chưa chịu bỏ đi. Cô thấy bức ảnh của mình đặt dưới chân cửa, nghĩ ai đó đánh rơi nên vội nhặt lên. Phía sau, một dòng chữ ghi bằng mực đen rất rõ nét và cẩn thận: “Có một người tôi quen nói rằng biết cô, biết Đà Lạt, và biết cả hoa dã quỳ. Anh ấy đã ôm bức tranh này suốt cả một đêm. Dã quỳ tượng trưng cho tình yêu nồng nàn son sắt, chứ không phải sự chia ly cách biệt. Hi vọng đó là người cô tìm.”
Một dòng địa chỉ nhỏ ghi chen chúc dưới bức ảnh, cô thấy bàn tay mình run run. Không có một chiếc taxi nào trên phố, cô chạy như một kẻ điên mặc cho cơn mưa đông đang ngày một thêm nặng hạt.
Phòng 401, tầng 4, bệnh viện Việt Đức.
Những dự cảm chẳng lành cứ đến làm cô chẳng thể thở nổi. Phía sau cánh cửa sổ khép hờ, anh đang nằm lặng im, cuốn sách vẫn cầm trên tay. Đôi mắt anh nhìn hướng về cửa sổ, nơi có một bức tranh hoa dã quỳ đang rung theo gió.

Cả phòng bệnh nhìn cô, một lúc khá lâu sau đó, anh cũng đã nhìn thấy cô. Đôi mắt anh hiện rõ sự hốt hoảng rồi anh quay mặt ngay đi, nhắm mắt giả vờ như không quen biết. Không nói một lời, cô lao vào bên anh, nước mắt không thể nào ngừng lại được. Cô òa lên như một đứa trẻ. Cả phòng bệnh không ai nói một lời. Anh vẫn không mở mắt, nhưng nước mắt vẫn ướt đầm chiếc gối.
Cô nói trong tiếng nấc : “Đây là nơi anh trốn em sao? Chỉ vì thế này mà anh bỏ rơi em sao? Anh biết sự cô đơn đau đớn thế nào không, anh biết bị bỏ rơi đau đớn thế nào không? Trả lại sự bình yên cho em, trả những ngày tháng hạnh phúc cho em…”
Anh mím chặt môi không nhìn cô : “Anh bị bệnh, có thể sẽ nằm liệt giường cả đời không chăm sóc được em như đã hứa. Anh có thể không cùng em đi tới cùng trời cuối đất như đã hứa. Anh có thể không đưa em đi ngắm dã quỳ mỗi ngày như đã hứa. Anh còn không thể chắc chắn về đời mình thì làm sao dám chắc chắn sẽ cho em hạnh phúc, lấy tư cách nào để còn ở lại bên em. Em thuộc về những nơi tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn. Em không thuộc về nơi này, em hiểu không?”
Cô nhìn anh trân trân, im lặng đứng dậy gạt nước mắt, khuôn mặt lại trở lại lạnh lùng, giọng nói lại đanh thép như những lần vẫn cãi nhau cùng anh.
“Anh đừng tự tin rằng em đã chỉ nghĩ và đi tìm anh suốt thời gian qua. Em không phải không thử tìm kiếm con đường khác. Nhưng bởi vì, có những thứ phải nằm đúng chỗ của nó mới bình yên, có những con người phải bên cạnh đúng một nửa của mình mới trở nên hạnh phúc. Anh không hiểu à, có những điều chỉ thuộc mãi về anh”.
Ngoài trời những giọt mưa vẫn rơi. Mùa xuân đã mỉm cười ngay trước bục cửa. Ở ngay nơi những đóa hoa dã quỳ úa tàn, mầm sống lại được ươm lên và sống dậy mạnh mẽ hơn. Chỉ cần còn cố gắng, và còn tin, thời gian sẽ lại mang trở lại những đồi hoa rực rỡ…
© Nhung Nhái – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.













