Cô gái à, tớ thích cậu mất rồi
2021-08-03 01:24
Tác giả:
May 2302
blogradio.vn - Tớ sợ sẽ chẳng còn một tớ như vậy nữa, sợ tớ để một phút dũng cảm này trôi đi mất. Dù sao thì tuổi trẻ chỉ có một lần duy nhất, tớ phải xác định cảm xúc trong tớ cho thật kỹ càng rồi mới tiếp tục hành động sao cho đúng như cậu nói “Câu 1 này cậu phải xác định dạng của nó trước rồi mới làm tiếp được”.
***
Lần đầu gặp cậu là vào năm nhất cấp 3, tức năm lớp 10. Nói gặp cho văn chương vậy thôi chứ tới đầu năm lớp 11, tụi mình mới chính thức biết nhau.
Lúc đó, tớ chỉ là một thằng nhóc nghịch ngợm, đứng đầu trong những trò chọc phá quái gở và luôn châm ngòi cho mọi màn cười toe toét. Mọi người hay gọi tớ là “Chúa hề” hay “Đứa con của biển cả” vì độ mặn mà và nhây , nhây mọi lúc và bất chấp thời điểm. Nói chung, nếu nói tới lớp 10/1 thì lập tức người ta sẽ nhắc ngay đến “Trọng Phát” - một hũ muối mặn lè không thể thiếu trong các giờ học, mà chẳng ai nhắc tới cậu, Hồng Tâm.
Cậu ngồi cuối lớp, ngay kế bên cửa sổ. Mặt cậu man mác buồn, trên tay cậu lúc nào cũng là một cuốn truyện ,đó là những gì tớ có thể nhớ tới mỗi khi nói đến cậu và cũng là điều duy nhất ngoài tên cậu ra. Cậu khá là nhạt nhòa trong lớp và kể cả trong tâm trí tớ. Cho tới khi cô Ánh chủ nhiệm “chuyển nhà” cho tớ tới tận cuối lớp ngay ở cạnh cậu thì hình ảnh của đó mới bắt đầu trở nên rõ nét.
Những ngày đầu ngồi gần cậu, tớ thật sự rất, rất chán. Vì cậu ít nói, nói thẳng ra là cậu chả bao giờ nói chuyện. Lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào chép bài, không chép bài thì nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ dù ngoài đó chẳng có cảnh gì đẹp đẽ. Mà với một người có miệng hoạt động công sức tối đa 24/7 không ngừng nghỉ như tớ, điều đó kinh khủng ngang với kiểm tra 15 phút đột xuất vậy. Tưởng tượng như đang ngồi ở tít thò lò bên Nam Cực hiu quạnh, lạnh lẽo, chả ai thèm quan tâm. Mấy lần chịu không nổi, tớ cố gắng bắt chuyện mà cậu chỉ nói được vài câu rồi im luôn, như lúc.
“Ê.. ê, tuần sau bà Vân Toán cho kiểm tra đó”.
“Ừ. Vậy hả?”.
“Nghe mấy lớp kia than bài khó lắm”.
“Ừ. Vậy à?”
“Mà bà cô Vân này nghe nói gác khó lắm, “quay” một xíu là bị bắt quả tang liền”.
“Ừ, hay ghê”.
“Cậu còn câu trả lời nào khác ngoài chữ “ừ” ra không vậy ?
“Ờm, sao nữa?’.
Hay những lúc cậu là tớ tức phát điên.
“Ê, ê, làm bài được không ?”.
*gật đầu*
Có khó lắm không ?
*lắc đầu*
“Câu 1 làm sao vậy? Chỉ tớ với”.
“Áp dụng công thức là ra”.
Tớ đã nghĩ “Con gái gì đâu mà kiệm lời quá đi”. Đến ngày phát bài kiểm tra hôm nọ, tớ chán nản đưa mắt nhìn điểm 3 đỏ choét hiên ngang nằm trên khung điểm. Đây không phải là lần đầu tiên tớ nhận “con 3 mèo” huyền thoại và chắc chắn không phải là lần đầu tớ vắt óc suy nghĩ làm sao để giữ nó tránh xa tầm tay nhị vị phụ huynh, tìm cách giấu lẹm nó đi. Bỗng có tiếng nói nho nhỏ phát ra từ kế bên.
“Câu 1 này cậu phải xác định dạng của nó trước rồi mới làm tiếp được”.
Ngẩng đầu lên, tớ thoáng giật mình vì đó là Hồng Tâm, là cậu. Người con gái “kiệm lời” nay đã chịu nói chuyện.
“Xác định… dạng hở?’.
Tớ đáp lại trong ngơ ngác, lộ rõ biểu hiện của thằng chưa bao giờ động tới bài học.
“Ừ, là vậy nè”.
Và cậu bắt đầu giảng giải với cái giọng đều đều không phân biệt cao thấp còn tớ thì nhìn vào cậu như nhìn một hiện tượng lạ vì lần đầu tiên trong đời, tớ nghe cậu nói “nhiều” đến như vậy. Tới bây giờ nghĩ lại, tớ phì cười lắc đầu, ai mà ngờ được cuộc nói chuyện đầu tiên của tụi mình lại là về “Phương trình lượng giác” rồi mấy cái “sin”,”cos”,”tan”,..nhức cả đầu cơ chứ. Mà chắc cũng không ai ngờ rằng, kể từ đó, tớ đã bắt đầu chú ý tới cậu, dù có hơi muộn một chút.
Cậu thích đi chơi một mình, thường thì cậu chỉ ngồi đọc truyện trên băng ghế đá trong sân. Tớ không biết là do cậu ngại đông người hay vì cậu thích thế nữa. Chỉ biết là hôm đó, tớ đã chủ động rủ cậu đi chơi một cách khá cồng kềnh và hơi dị nữa. Ai lại rủ con gái đi chơi đá cầu cùng một bọn con trai bao giờ. Mấy thằng bạn thân trong nhóm nói thế sau một hồi “tra khảo” tớ. Nhưng mà cậu lại đồng ý. Đó là lý do tại sao trong khu vực của hội dân chơi hệ “đá cầu” lại có sự góp mặt của một đứa con gái tên Hồng Tâm. Mà đứa con gái đó lại đá không kém gì “dân” chuyên nghiệp.
Cậu nhanh nhẹn đá chân phải, tung chân trái, tiến lên lùi dưới làm cho mấy thằng con trai xém xíu nữa là đỡ không kịp. Cú phát cầu “lốc xoáy” của thằng Khang đưa ra cũng chẳng làm cậu mất tập trung mà vẫn “đỡ” nó trót lọt và nhẹ nhàng truyền sang cho đội.
Cậu phối hợp nhịp nhàng và ăn ý làm cho trận đá cầu hôm đó trở nên sôi nổi và bất phân thắng bại hơn bao giờ hết. Hóa ra, không phải đứa con gái nào cũng “bánh bèo chả đá được một trái cầu” như bọn tớ nghĩ và hóa ra, cậu cũng thích đi chơi cùng bạn bè nữa.
Cậu thích đọc sách, đủ thứ sách trên đời. Có khi cậu đem cuốn “Bách khoa toàn thư về Thiên văn học”, khi lại là “Cu shin và 20 vĩ nhân thế giới”. Hôm thứ hai tuần trước trên tay cậu còn cuốn “10 vạn câu hỏi vì sao ?” mà hôm nay cậu đã đọc gần xong cuốn “Hoàng tử bé” rồi. Có hôm tớ hỏi cậu.
“Sao cậu thích đọc sách dữ vậy?”.
Cậu khẽ cau mày suy nghĩ rồi quay sang nhìn tớ, để lại một câu nói mang tính chất chờ đợi phần phản hồi tiếp tục.
“Từ từ rồi tớ nói cho cậu biết”.
“Từ từ” của cậu là ngay chiều tan trường, lúc tớ đã yên vị trên bàn và trên tay là cái điện thoại để chơi game thì có tin nhắn từ cậu đến, dòng tin nhắn là một đường link. Tò mò, tớ nhấp vào và nó hiện ra video với tiêu đề “10 lý do sách thật tuyệt vời”.
Hóa ra cậu có tới tận 10 lý do để yêu mấy trang sách đến thế. Tớ còn phát hiện, cậu ít nói không đồng nghĩa với cậu lạnh lùng. Như lúc tớ bắt gặp cậu đi nhặt rác còn vương vãi khắp nơi trong hành lang phụ cô lao công vào giờ ra về. Hay khi nghe nhỏ Phương ngồi kế bên luôn miệng than phiền về việc hay bỏ quên hộp bút ở nhà, cậu đã mua luôn một đống viết, bút, thước, compa,…và dự trữ sẵn trong hộc tủ, chỉ chờ nhỏ mở miệng la lên “Thôi xong, Tớ để quên cái…” là cậu sẽ đưa cho nó mượn ngay. Cậu sẵn sàng dạy kèm tớ Toán một cách vô cùng kiên trì dù tớ được gọi là “đầu vịt” bởi bao nhiêu các thầy cô, học sinh giỏi đã “bó tay” không chữa nổi.
Và dù trông cậu có vẻ lớn hơn tớ về mặt tính cách nhưng điều đó vẫn không thể che giấu nổi những khoảnh khắc “ngơ ngơ”. Cậu chơi cầu thì giỏi thật, có điều là đôi khi cậu lại mất tập trung. Bọn đối thủ đã đá trái cầu lao ngay về phía cậu mà cậu vẫn chẳng biết, cứ mãi nhìn đi đâu không, đến khi trái cầu hạ cánh ngay trên đầu cái “Bụp” cậu mới ôm đầu nhăn nhó rồi ngơ ngác nhìn tụi tớ cười vật vã.
Cậu có thói quen nhăn mày hết cỡ khi đang cố gắng giải thích các dạng bài Toán cho tớ, còn hai tay thì cố gắng biểu đạt thêm cho cái miệng ít nói. Cậu thường trưng bộ mặt “Hở?” với đôi mày cau nhẹ, mắt lộ rõ vẻ khó hiểu xen lẫn tò mò khi chúng tớ bàn về một vấn đề nằm ngoài phạm vi am hiểu của cậu.
Có lần, tớ đã vô tình bắt gặp cậu nở nụ cười khi con 8 lần đầu xuất hiện trong tờ giấy kiểm tra 15 phút Toán của tớ, nguyên cả lớp được một phen náo loạn với sự kiện long trời lở đất, riêng cậu vẫn ngồi bình thản ngó ra cửa sổ, chỉ khi nhìn kĩ, tớ mới phát hiện thấy cậu vẫn không dấu được nụ cười nhẹ đang nở trên môi. “Cậu cười gì nhỉ?”. Có thể là vì cậu thấy tớ hiên ngang nhận bài kiểm tra về trong hãnh diện mà không phải cố đào hố chui xuống như mọi khi, và cậu có thể là đang tự hào vì công sức giảng dạy của mình không đổ sông đổ biển mà lại có kết quả khá tốt nữa chứ.
Ngoài những lúc đá cầu là nhanh nhạy ra, lúc nào cậu cũng làm việc từ từ và chầm chập, cứ như chả có gì trên đời có thể làm cậu “tăng ga” lên vậy.
Nghĩ tới đây tớ mới thấy hơi chột dạ một xíu, không biết từ khi nào mà tớ lại nhìn cậu nhiều đến mức nhớ hết mọi thứ như thế. Về sau tớ mới rõ: ấy là vì tớ muốn lắng nghe cậu nhiều hơn một chút. Dù là nghe cậu nói về Toán, về cuốn sách này hay ra sao hay đơn giản là ngồi ngắm cậu tựa đậu vào ghế đá trường say sưa đọc mấy cuốn truyện, ngồi nhìn hoài ra ngoài cửa sổ nơi chỉ có mỗi mình cây phượng già to lớn.
Tớ thích lúc cậu kiên trì dạy bài cho tớ mà không có một lần chặc lưỡi hay cau mày (trừ lúc cậu đang cố gắng tìm lời để giảng tớ hiểu). Cậu đã cho tớ thấy đôi khi chúng ta cũng nên sống chậm lại một chút, học cách mở rộng tầm mắt để ngắm nhìn thế giới xung quanh.
Ấy là vì tớ đã thích cậu, thích nụ cười và sự “kiệm lời” của cậu. Thích lúc cậu ngồi lắng nghe tớ bộc bạch tâm sự, cho cậu thấy một phiên bản khác ngoài sự nghịch ngợm và năng nổ thường ngày. Cậu mang đến cho tớ những giây phút bình yên và ấm áp, không còn như lúc ở “Nam Cực” lạnh lẽo. Tớ thoải mái là chính mình khi cạnh cậu và cậu cũng tự do là cậu khi cạnh tớ, thật mừng là tớ có thể nhận ra nó sớm một chút.
Tớ quyết định rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Đây là quyết định của tớ sau 3 năm cấp 3 và 1 năm Đại học, và may mắn là tụi mình vẫn giữ liên lạc. Tớ phóng chiếc xe máy từ chỗ làm thêm đến ngôi trường năm đó trên suốt đoạn đường quen thuộc.
Tớ sợ sẽ chẳng còn một tớ như vậy nữa, sợ tớ để một phút dũng cảm này trôi đi mất. Dù sao thì tuổi trẻ chỉ có một lần duy nhất, tớ phải xác định cảm xúc trong tớ cho thật kỹ càng rồi mới tiếp tục hành động sao cho đúng như cậu nói “Câu 1 này cậu phải xác định dạng của nó trước rồi mới làm tiếp được”.
© May 2302 - blogradio.vn
Xem thêm: Anh sẽ cùng em đi qua những mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






