Chuyến tàu mang yêu thương muộn màng
2018-12-01 01:26
Tác giả:

Ðó là một chiều đầu hạ. Tôi nhận được một cuộc gọi, không phải là giọng nói đầy yêu thương: “Con đã ăn cơm chưa?” “Ði học có mệt lắm không con?”. Mà cuộc gọi ấy, thông báo tin dữ, bệnh của bố tôi đã chuyển biến xấu. Bây giờ nghĩ lại trái tim vẫn đau đớn, chẳng có từ gì có thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy. Vội vàng xếp vài bộ quần áo, chạy thật nhanh ra sân ga. Trớ trêu thay, chẳng còn vé nào cho tôi cả. Bầu trời trước mắt như sụp xuống. Cơ hội cuối cùng để tôi nhìn thấy bố cũng chẳng còn kịp nữa.
Hôm ấy không phải là tâm trạng háo hức về quê mỗi dịp lễ Tết hay nghỉ hè. Vẫn đoạn đường ấy, vẫn chuyến tàu ấy, vẫn khung cảnh ấy, ngày nào tôi cũng đi qua, sao hôm nay đối với tôi xa lạ đến thế. Chưa lúc nào như lúc ấy tôi ghét Huế đến vậy, tôi ghét cái khoảnh cách xa xôi ấy. “Ðã bao lâu rồi chưa thấy bố?”, “Ðã bao lâu rồi cả gia đình chưa quây quần ăn một bữa cơm?”, “Ðã bao lâu rồi?”. Giá như tôi chọn một ngôi trường gần hơn, giá như tôi quan tâm bố nhiều hơn, thì có lẽ hôm nay đã khác.
Ròng rã 4 tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng tôi cũng mua được vé cho chuyến tàu kế tiếp. Trên chuyến tàu hôm ấy, văng vẳng đâu đấy có tiếng hai cha con nhà kia đang say sưa trò chuyện, hay người phụ nữ kia đang ru con ngủ... những điều rất bình thường, rất giản dị. Nếu là hôm qua, hôm kia, có thể tôi sẽ không quan tâm ngoài kia họ đang làm gì. Nhưng bây giờ, nước mắt bỗng chực trào, cái không khí gia đình làm nhớ bố hơn bao giờ hết.
Bố đang đợi tôi về. Tôi thèm nghe giọng ồm ồm của bố. Thèm món canh chua bố nấu ngon lành. Thèm cái cảm giác bố đứng chờ sẵn ở cửa. Thèm hơi thở, thèm mùi mồ hôi vương trên áo bố.
Cuối cùng, tôi cũng đã không kịp nhìn bố lần cuối. Không kịp nghe vài lời dặn dò. Không kịp nói với bố câu yêu thương chưa một lần dám nói. Tất cả đều muộn màng. Chuyến tàu mang yêu thương muộn màng.

Gần 2 năm trôi qua, những nỗi đau cũng nhạt đi nhưng yêu thương vẫn mãi đong đầy. Ðôi khi tôi nghĩ, đó cũng có thể là một điều may mắn. Có thể ông trời đã sắp đặt để tôi không phải chứng kiến cảnh bố tôi phải đối chọi với bệnh tật, hay cái khoảnh khắc bố từ từ buông tay. Ở trên thiên đường kia, bố sẽ có cuộc sống tốt hơn, không nhiều đau đớn. Dù rất khó để chấp nhận nó, nhưng yêu thương một người chính là muốn họ hạnh phúc hơn, họ sống tốt hơn, dù cách rời xa tàn nhẫn và đau đớn nhất. Tôi nghe mẹ bảo rằng, giây phút cuối ấy, bố ra đi nhẹ nhàng.
Tôi của hôm nay đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn, biết quan tâm hơn đến những người bên cạnh mình. Tôi sống và cố gắng không chỉ vì bản thân mà tôi luôn mong mình có thể bù đắp cho mẹ những năm tháng thiếu vắng người đàn ông đã từng gắn bó. Mong sao để tiếng cười vẫn vang vọng nơi này. Tôi nghĩ đó cũng là mong muốn của bố. Chắc hẳn, bố sẽ tự hào về tôi. “Con gái của bố trưởng thành thật rồi bố ạ, dù cái giá phải trả quá đắt”. Tôi sẽ tiếp tục con đường học tập, để không phụ sự kỳ vọng của bố, cũng như có thể chữa trị được cho những người mắc phải căn bệnh như bố tôi. Tôi từng đọc được đâu đó rằng: “Gia đình là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc”.
© Trần Thị Thanh Mai – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.